• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Dao rất muốn biết Minh Đình điều tra vụ tai nạn xe cộ như thế nào, nhưng Minh Đình không phối hợp, với tính tình của anh, cho dù Thư Dao cầm dao kề trên cổ anh, anh cũng chỉ biết nhẹ nhàng nói một câu "Bớt quan tâm lung tung lại đi".

Cho nên Thư Dao chỉ có thể tìm cách khác.

Sau khi Thương Đình Châu đi, Minh Đình bị một cú điện thoại gọi đến công ty.

Thư Dao ăn xong bữa sáng liền nhờ dì Mai gọi điện thoại cho Quan Tụng Thanh, nói cô muốn chơi với Đóng Cửa.

Quan Tụng Thanh nhanh chóng dắt chó đến Vườn Phương Nhuy, vừa vào cửa đã trêu ghẹo Thư Dao: "Nhớ anh thì cứ nói thẳng, sao phải tìm cớ gì để chơi với chó, chơi với chó không phải là chơi với anh sao?"

Thư Dao vốn còn có chút ngượng ngùng, vừa nghe lời này, phì cười một tiếng.

Quan Tụng Thanh nhướng mày: "Lời này sao nghe là lạ nhỉ?"

Thư Dao cười tiến lên sờ sờ đầu Đóng Cửa, làm bộ cái gì cũng không hiểu, khẳng định nói: "Không hề, chơi với chó chính là chơi với anh."

Quan Tụng Thanh cảm thấy không thích hợp, hừ lạnh một tiếng: "Con bé này! Ở chung với anh em đúng là học hư rồi."

Thư Dao ngồi xổm xuống, cao hứng ôm đóng cửa vào trong ngực sờ, cô ngẩng mặt hỏi Quan Tụng Thanh: "Anh Tụng Thanh, anh thật sự lớn lên cùng anh trai em sao?"

"Vậy nếu không thì sao?"

Quan Tụng Thanh không giả vờ suy nghĩ nói: "Bọn anh khi còn bé có tình cảm tốt còn ngủ chung một giường, anh em có nốt ruồi ở mông bên nào anh còn rõ hơn."

Thư Dao nghe vậy, trên mặt chợt nóng lên, cuống quít rũ mắt xuống.

Quan Tụng Thanh lại là hậu tri hậu giác, ho nhẹ hai tiếng che giấu sự ngượng ngùng, sau đó hỏi: "Hôm nay em đặc biệt tìm anh đến, cũng không phải đơn giản là vì muốn chơi với chó chứ?"

Hai tay anh ấy ôm ngực, ra vẻ tư thái nói: "Anh và anh của em cũng không giống nhau, anh em thích tự dâng mình lêm, nhưng anh thì không, nếu em tìm anh hỗ trợ thì phải trả thù lao, em tính đền đáp anh thế nào đây?"

Thư Dao nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu: "Nhưng em chưa nói gì mà, anh Tụng Thanh."

Hôm nay vừa vào cửa trong lòng Quan Tụng Thanh đã có tính toán, cho dù Thư Dao căn bản không muốn tìm anh ấy hỗ trợ, anh ấy cũng phải đòi thù lao.

Anh ấy cúi người thấp giọng nói: "Lát nữa em giúp anh trộm chìa khóa xe Enzo của anh em ra, anh dẫn em đi hóng gió."

Trộm?

"Tại sao phải trộm?"

Thư Dao ngây thơ hỏi: "Anh Tụng Thanh không có sao?"

Câu hỏi hay đấy.

Quan Tụng Thanh nghẹn họng, hít một hơi thật sâu tức tối nói: "Còn không phải là bởi vì anh trai em sao! Nói cái gì mà phải tuân theo quy củ mà lão già Enzo định ra, nói trong gara của anh có Lamborghini thì sẽ không cho anh đụng vào Enzo, tật xấu gì vậy chứ? Cho tới bây giờ anh trai em chẳng hề tuân thủ quy củ gì cả! Đây rõ ràng là nhằm vào anh mà!"

Thư Dao không hiểu lắm, chỉ có thể khuyên nhủ: "Sao có thể, anh trai em và anh có quan hệ tốt như vậy, nhất định sẽ không keo kiệt mở cho anh, nói không chừng thật sự là phải tuân thủ quy củ?"

Quan Tụng Thanh lại hừ lạnh một tiếng: "Sớm muộn gì em cũng có ngày bị anh em tẩy não."

Nói đến đây, phía sau hoa viên truyền đến một trận động tĩnh, Đóng Cửa "Gâu Gâu" kêu hai tiếng, thu hút sự chú ý của hai người.

Quan Tụng Thanh dắt chó ra sau vườn hoa, Thư Dao cũng theo sát phía sau.

Dì Tô đang dẫn người kéo xe, thấy hai người cùng đến, tưởng động tĩnh của xe kéo quá lớn, vội vàng giải thích: "Tài xế sẽ lập tức kéo xe đi, Quan thiếu gia và tiểu thư lên lầu ngồi một lát nhé?"

Quan Tụng Thanh nhận ra chiếc GTR bị đập hỏng, hơi kinh ngạc: "Xe này vẫn còn ở nhà."

Thư Dao nghe ra sự bất thường của lời này, tò mò nhìn về phía Quan Tụng Thanh.

"Đi, qua đó nhìn xem."

Quan Tụng Thanh giao chó cho dì Tô chăm sóc, khoác lên vai Thư Dao dẫn cô qua phía gara, Thư Dao một lòng tò mò, căn bản không chú ý tới động tác thân mật lại tự nhiên này của Quan Tụng Thanh.

Gara của Minh Đình được xây dựng giống như phòng triển lãm, số xe thể thao trưng bày bên trong có thể mua cả một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố phía Nam. Gara này của anh ở trong giới phú hào rất nổi danh, nhưng ngoài các buổi triển lãm do công ty nhà anh tổ chức, thì không cho mượn, người bên ngoài muốn nhìn một cái cũng khó.

Quan Tụng Thanh thường đến Vườn Phương Nhuy, nhưng hiếm khi thấy gara lầu hai mở cửa, hôm nay anh ấy có thể gặp được cơ hội tốt này, tất nhiên là muốn đi lên xem một chút.

Chiếc Enzo mà Quan Tụng Thanh vừa nhắc tới đỗ ngay ở chính giữa gara tầng một, bên cạnh là một chiếc Dino màu xanh lam, đáng nhắc tới chính là, bất kể xe thể thao của Minh Đình có thay đổi trưng bày như thế nào, thì "hai ba con"  Ferrari vẫn luôn ở vị trí C trong gara của anh.

Quan Tụng Thanh vừa vào gara đã tấm tắc không ngừng: "Gara của anh trai em, là giấc mộng của anh."

Anh ấy đi một vòng quanh chiếc Enzo mà mình hằng ao ước, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thèm thuồng, chỉ là hiện tại Quan Tụng Thanh không thể ở lại lâu, anh ấy phải tranh thủ thời gian lên lầu nhìn xem.

Thư Dao không hiểu xe, chỉ biết Minh Đình có buôn bán liên quan đến xe, cô đi theo Quan Tụng Thanh lên lầu hai, vừa đi vào đã nghe anh ấy kinh ngạc thốt lên: "Phiên bản 964 của Singer, anh em cừ thật, lại lén lút lút cải tiến sau lưng anh."

Quan Tụng Thanh vừa đi vừa thưởng thức, mỗi lần đi đến trước một chiếc xe đều phải đi vòng quanh xe bình luận một phen, cứ như vậy đến tận cuối gara.

"Chà chà, DB4 và E-Type thật đẹp!"

"Ơ," Quan Tụng Thanh cúi người cẩn thận nhìn, "Trên nắp động cơ này sao lại có một vết lõm thế?"

Đêm qua Thư Dao tận mắt chứng kiến vết lõm này, giải thích: "Là kính chiếu hậu của một chiếc xe khác đập hỏng."

Quan Tụng Thanh nhướng mày, lúc này mới chú ý tới chỗ trống bên cạnh E - Type.

Anh ấy cười nhạo một tiếng: "Chiếc GTR kia không phải vẫn đậu ở vị trí này chứ?"

Thư Dao gật gật đầu.

Quan Tụng Thanh thuận thế tựa vào E - Type bên cạnh, cười: "Anh còn tưởng chiếc GTR rách nát kia đã sớm bị anh trai em ném đi rồi, không ngờ giấu sâu như vậy."

"Chiếc xe kia có gì đặc biệt sao?" Thư Dao hỏi.

"Đặc biệt?"

Quan Tụng Thanh hồi tưởng lại, rồi cười nói: "Rất đặc biệt, nếu không đặc biệt như vậy, một chiếc GTR rách nát làm sao xứng với chiếc Jaguar đẹp nhất chứ?"

Quan Tụng Thanh liếc mắt, đối diện với ánh nhìn vô cùng nghiêm túc của Thư Dao.

"Cũng không có gì ghê gớm đâu, chỉ là khi còn bé anh trai em đi theo Thương Đình Châu đua xe, có một lần phóng ga thiếu chút nữa xảy ra chuyện, sau khi dì Minh biết liền nổi trận lôi đình, nói về sau ai còn dám đua xe liền đuổi người đó ra khỏi nhà, từ đó về sau, chiếc GTR kia vẫn đỗ ở gara không ai dám động. Theo lý thuyết, anh trai em và Thương Đình Châu đã bất hòa nhiều năm, nên sớm xử lý chiếc xe kia, nhưng vẫn giữ lại đến nay, còn đặt cùng một chỗ với những chiếc xe bảo bối này."

Anh ấy cười thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng có thể dễ hiểu thôi, dù sao, anh trai em yêu xe, còn cố ý muốn dựng sự nghiệp liên quan đến xe, phần lớn là chịu ảnh hưởng từ Thương Đình Châu khi còn bé, xét theo cách đó, cũng chẳng phải cái gì Thương Đình Châu cũng sai."

Thư Dao đột nhiên nhớ tới lúc sáng sớm, Minh Đình để cô quyết định.

Khi đó cô cho rằng Minh Đình muốn diễn thật hơn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc anh đối mặt với Thương Đình Châu, thật sự không thể mở miệng nói lời tha thứ.

Ký ức được giữ lại đều quý giá, chiếc GTR kia vẫn được anh giữ nguyên vẹn đến nay, chứng tỏ anh cũng từng quý trọng đoạn tình cảm ba con này.

Đến bây giờ cô mới thật sự hiểu được tâm trạng của anh đêm qua lúc đập xe.

Biết rõ tòa nhà đang sụp đổ, loang lổ vết nứt, tất cả những gì anh quý trọng đã sớm không còn tồn tại, vậy mà anh còn ngây ngốc giữ lại chút hy vọng, cho rằng những hồi ức trong quá khứ không bị làm bẩn.

Cho nên đêm qua đâu phải anh đập xe? Rõ ràng đập chính con người luôn hoài niệm quá khứ của mình.

Anh hận Thương Đình Châu, nhưng lại càng hận mình ngây thơ, từ đầu đến cuối, chỉ có anh trân trọng đoạn tình cảm ba con này.

Nghĩ tới đây, hốc mắt Thư Dao bỗng đỏ hoe, thì ra từ khi anh bắt đầu điều tra Thương Đình Châu, từng phút từng giây sau đó anh đều sống trong đau khổ tột cùng.

Đúng, cô mất ba, nhưng Minh Đình có khác gì đâu?

Trơ mắt nhìn ba của mình mục nát từng chút từng chút một, còn phải tự tay tống ba mình vào nhà giam, nỗi đau mà anh phải chịu sẽ không ít hơn cô.

Quan Tụng Thanh vốn còn đang đau lòng vì chỗ lõm trên nắp động cơ kia, vừa chuyển quay sang đã thấy trong mắt Thư Dao ngấn lệ, gương mặt chực chờ sắp khóc, lúc này lại lập tức đau lòng cô em gái nhỏ.

"Sao thế?"

Quan Tụng Thanh bước lên trước, cúi người nhìn cô bé trước mắt.

Đôi mắt kia sinh ra thật sự rất xinh đẹp, mềm mại trong trẻo, sâu thẳm mà thuần khiết đến mức có thể nhìn thấu tận đáy.

Thư Dao vội vàng chớp mắt che giấu, nhưng lại khiến Quan Tụng Thanh bật cười.

"Khó chịu thì khóc đi, anh đâu chê cười em."

Quan Tụng Thanh rất tự nhiên đưa tay xoa xoa tóc Thư Dao, mang theo sự vỗ về, giống hệt Minh Đình thường ngày.

Thư Dao vì động tác này mà giật mình một cái, giật mình nhận ra mình không trốn.

Nhìn cô ngẩn người, Quan Tụng Thanh mở miệng chỉ: "Ngớ ngẩn cái gì?"

Thư Dao đột nhiên nín khóc mỉm cười.

Cô thật sự đã làm được! Thật sự bước được bước đầu tiên, không còn sợ hãi khi tiếp xúc với người khác ngoài anh nữa!

Quan Tụng Thanh sửng sốt: "Cô nhóc này sao lại vừa khóc vừa cười? Em ngốc rồi hả?"

Trong mắt Thư Dao còn có ươn ướt, cô lại nói: "Anh Tụng Thanh, anh có thể chạm vào em lần nữa được không?"

Quan Tụng Thanh nhíu chặt mày: "Anh chưa từng nghe yêu cầu nào vô lý thế này!"

Mặc dù nói vậy, nhưng Quan Tụng Thanh vẫn vươn tay về phía Thư Dao.

Thư Dao yên tâm đưa tay mình ra, trong nháy mắt hai tay nắm chặt, cô rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ đến từ người khác ngoài anh trai mình, sự ấm áp khiến cho cô vui mừng nhảy nhót.

Nhưng ngoài mặt cô không để lộ niềm vui ấy quá nhiều, ngược lại khiến Quan Tụng Thanh tò mò: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Thư Dao lắc đầu, ngước mắt nói: "Chúng ta ra ngoài đi, đừng để anh trai em phát hiện."

Quan Tụng Thanh cười: "Cô nhóc rất có tiềm năng, anh chờ em trộm chìa khóa cho anh đấy."

Thư Dao: "Vậy anh kể cho em nghe chuyện anh trai điều tra tai nạn xe, nếu anh kể chi tiết em sẽ cân nhắc giúp anh."

Quan Tụng Thanh cười đến không dừng lại được: "Thì ra hôm nay em tìm anh đến là vì chuyện này?"

Thư Dao ngầm thừa nhận.

"Được."

Quan Tụng Thanh lại đưa tay xoa tóc cô: "Hôm nay anh rất vui, nên em muốn nghe gì anh kể hết cho em nghe."

Quan Tụng Thanh ở Vườn Phương Nhuy cả ngày, mãi đến tối ăn cơm với Thư Dao xong mới rời đi.

Thư Dao lấy được rất nhiều tin tức từ chỗ Quan Tụng Thanh, có liên quan đến Minh Đình, có liên quan đến nhà họ Minh, có liên quan đến Thương Đình Châu.

Ngay từ đầu Minh Đình đã biết tai nạn xe không phải sự cố, nhưng anh không có chứng cứ, không xác định được người bị tình nghi ngoài Thương Đình Châu, cũng không định được tội của Thương Đình Châu, cho nên vẫn nhờ cảnh sát Phùng âm thầm điều tra.

Chuyện tai nạn xe, đám người Thương Đình Châu đã mưu đồ từ lâu, nên bọn họ làm rất sạch sẽ, hầu như cảnh sát Phùng không tìm được manh mối nào có giá trị, nhân vật mấu chốt duy nhất là - Mạch Thành, đã sớm cầm tiền chạy trốn đến Myanmar, nếu họ muốn gom đầy đủ chứng cứ đúng là khó như lên trời.

Minh Đình không cho nhà họ Minh can thiệp, không chỉ vì bảo vệ sự nghiệp của mẹ mình.

Anh biết rõ tác phong làm việc của Minh Quân Thành, nếu có thể dùng tiền giải quyết thì ông ta tuyệt đối sẽ không phí tâm đào sâu, nếu Minh Quân Thành dùng tiền để dàn xếp Thương Đình Châu, có thể cả đời anh cũng không lấy được bằng chứng nào.

Quan Tụng Thanh nói với Thư Dao, vốn dĩ Minh Đình còn định cắn răng diễn tiết mục ba con tình thâm với Thương Đình Châu, ý đồ tung ra chút lợi ích dụ con cáo già lộ ra cái đuôi, nhưng không ngờ lần đầu tiên Thương Đình Châu nhìn thấy cô đã mất khống chế.

Khi đó Minh Đình đã biết, cơ hội đến rồi.

Câu chó cùng rứt giậu quả nhiên không sai, sự xuất hiện của cô giống như một hòn đá phá vỡ mặt nước yên tĩnh, Thương Đình Châu nóng lòng tìm kiếm cách giải quyết, nên đã rất nhanh quan hệ giữa Chu Gia Bình và Mạch Thành bị lộ ra.

Phát hiện Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn yêu đương vụng trộm cũng xem như ngoài ý muốn, chỉ là hai người này đúng là có vụng trộm nhưng sinh con là giả.

Thương Tu Kiệt sinh ra ở Hoa Nguyên, từ lúc Minh Đình biết đến sự tồn tại Thương Tu Kiệt, đã thay hai ba con làm giám định DNA.

Vì tìm chứng cứ mà Minh Đình mà giăng bẫy khắp nơi, nếu Thương Đình Châu còn nhớ một ít "tình ba con", có lẽ ông ta cũng dễ tin vào kết quả giám định người thân do Minh Đình làm giả.

Nhưng cũng khó nói.

Dù sao ở trước mặt đứa con ruột tay cầm tài sản và quyền thế, con riêng tính là cái gì?

Ngay cả thằn lằn còn biết tự cắt đuôi bảo vệ mình, huống chi là một người tình bất trung và một đứa con còn thơ? Thương Đình Châu tính toán hơn nửa đời người, với tình hình này đương nhiên ông ta quyết định rất nhanh.

Vở kịch của Minh Đình vẫn phải tiếp tục diễn, cho đến khi Thương Đình Châu phối hợp với cảnh sát giao ra chứng cứ và tóm được tất cả nghi phạm về kết án.

Thư Dao nghe xong những thứ này vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Cô chưa từng chứng kiến những âm mưu toan tính, lại càng chưa từng tự mình trải nghiệm, khi cô là người trong cuộc, mới biết đoạn đường Minh Đình khó khăn biết cao, một sai lầm nhỏ cũng có thể thất bại trong gang tấc.

Trước khi Quan Tụng Thanh đi còn nói, Minh Đình là một người trọng tình nghĩa, cô giúp Minh Đình rất nhiều, rút ngắn rất nhiều thời gian anh thu thập chứng cứ, tất nhiên Minh Đình sẽ cho ba cô một câu trả lời thỏa đáng, nhất định sẽ không để cô thất vọng.

Nhưng nói đến đây, cô đã hiểu rõ sự cố gắng và tấm lòng của Mình Đình, vậy nên cô có thất vọng hay không cũng không còn quan trọng nữa.

Hiện tại cô chỉ mong Minh Đình sống tốt, khỏe mạnh, vui vẻ, mong tương lai của anh tốt đẹp.

-

Hôm nay sau khi Thương Đình Châu rời khỏi Vườn Phương Nhuy, rất nhanh đã liên hệ với Minh Đình nói muốn phối hợp điều tra với cảnh sát, mà anh cũng hứa hẹn với Thương Đình Châu, chỉ cần ông ta khai báo rõ ràng từ đầu đến cuối vụ tai nạn xe, cung cấp chứng cứ hữu ích để hỗ trợ điều tra, anh sẽ vận dụng quan hệ của nhà họ Minh bảo vệ Thương Đình Châu, miễn trừ trách nhiệm hình sự của ông ta.

Minh Đình bận rộn cả ngày, mãi đến nửa đêm mới về nhà.

Anh trở về không thấy Thư Dao xuống lầu, vừa vào cửa liền hỏi dì Mai: "Thư Dao ngủ rồi sao?"

Dì Mai gật gật đầu cười nói: "Tiểu thư đã sớm ngủ rồi, chắc là chơi mệt rồi."

"Chơi mệt rồi?"

Minh Đình tò mò: "Hôm nay em ấy chơi gì thế?"

Dì Mai kể từ đầu đến cuối: "Buổi sáng sau khi thiếu gia ra ngoài, tiểu thư liền nhờ tôi gọi điện thoại cho Quan thiếu gia, nói muốn chơi với Đóng Cửa, hai người một chó chơi cả ngày, còn đi lòng vòng quanh gara của thiếu gia, nhìn rất cao hứng."

Minh Đình nghe xong không nói gì, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng lại lập tức lấy điện thoại di động ra, nhấn mở phần mềm theo dõi gara.

Xem xong đoạn ghi hình, đúng là rất vui, còn có thể nắm tay nói đùa, sao không vui cho được?

Dì Mai theo thường lệ hỏi Minh Đình có muốn ăn khuya hay không, mặt Minh Đình vô cảm, lạnh lùng nói "Không ăn", rồi bước lên lầu.

Lầu ba rất yên tĩnh, đèn hành lang vẫn sáng, cửa hai bên phòng ngủ đều đóng chặt, Minh Đình theo thói quen bước về phòng ngủ của mình, nhưng khi mở cửa ra, bên trong không một bóng người.

Anh đứng ngay ngưỡng cửa vài giây, sau đó xoay lại đi băng qua hành lang.

Cửa mở ra, phòng ngủ chỉ sáng một ngọn đèn đêm mờ nhạt, Thư Dao ôm chăn cuộn thành một cục nho nhỏ, tóc dài trải ra bên gối, dưới ánh đèn đêm, óng ả mềm mại như tơ tằm.

Cô nghiêng người đưa lưng về phía ánh sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối, đang ngủ say.

Chứng PTSD đã ám ảnh Thư Dao trong nhiều năm, và đối với cô, không dễ dàng gì mới vượt qua nỗi sợ hãi và dũng cảm đi những bước đầu tiên.

Thật không dễ để quên đi nỗi đau mất ba, để diễn kịch cùng Minh Đình, cố gắng tiếp xúc cơ thể với người khác ngoài Minh Đình, và thật khó để quen với việc ngủ một mình.

Nhưng cô biết Minh Đình còn vất vả hơn cô, cho nên cô không muốn anh phải thiệt thòi, ngủ sofa vì mình nữa.

Cô đã dũng cảm bước ra, vậy thì cô cũng nên tiếp tục đi về phía trước, cô đã có thể làm được ba chuyện, vậy ngủ một mình thì có gì khó đâu?

Đêm nay cô rất muốn đợi Minh Đình về nhà, kể anh nghe những hành động dũng cảm của mình hôm nay rồi mới đi ngủ, nhưng Minh Đình luôn bận rộn đến quá muộn, cô đợi mãi chẳng đợi được.

Nhưng nghĩ lại, những chuyện lông gà vỏ tỏi này của cô có lẽ Minh Đình cũng ít để ý, vậy đêm nay nói hay ngày mai nói, không khác gì nhau.

Nghĩ vậy, nên một mình cô ôm chăn ngủ thật say.

Cho đến nửa đêm, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình: "Thư Dao."

Cô còn chưa tỉnh hẳn, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt, nháy mắt thấy mình bị kéo đi, sau lại nghe thấy mệnh lệnh của anh.

"Dậy đi."

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK