• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bộp!" Minh Đình đứng dậy, tung một cú đá thẳng vào vai Thương Đình Châu, khiến ông ta ngã ngửa ra sau, va mạnh vào bàn trà cạnh sofa, đẩy cả chiếc bàn lăn ra xa.

Thư Dao cũng lập tức đứng lên, định kéo Minh Đình lại, nhưng anh đã buông tay cô ra, bước thẳng đến túm lấy cổ áo Thương Đình Châu, nhấc bổng ông ta lên.

"Lên kế hoạch giết vợ, mưu đoạt tài sản, hết lần này đến lần khác đâm sau lưng con trai ruột của mình, từng chuyện từng chuyện một, bằng chứng rành rành! Dựa vào cái gì mà ông cầu xin tôi cứu ông?!"

"Dựa vào việc ông biết khóc? Hay là dựa vào việc ông chịu quỳ xuống?! Ông sống trong nhà họ Minh bao nhiêu năm, chuyện lớn không hỏi, chuyện nhỏ không quản, chỉ dựa vào chút tình cảm Minh Lệ dành cho ông mà được nước lấn tới, tham lam vô độ! Một thiên kim đại tiểu thư như bà ấy, vì ông mà bị đuổi khỏi nhà, vì ông mà bị Minh Quân Thành chèn ép đủ đường, ông có biết bà ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu ấm ức khi lập nghiệp không? Ông có biết bà ấy đã phải một thân một mình gánh vác cả gia đình này khó khăn đến mức nào không? Khi bà ấy ngày đêm vất vả kiếm tiền để ông tiêu xài phung phí, ông đang làm gì? Thuê du thuyền, đưa nữ sinh ra biển hẹn hò, qua đêm không về! Lúc đó ông hứa với tôi thế nào? Rồi lại vu khống tôi sống buông thả, cất giấu ma túy, thậm chí còn muốn đẩy tôi vào trại giáo dưỡng thế nào?!"

"Ông đã từng nếm thử cảm giác đó chưa? Cảm giác bị chính người thân của mình đâm một nhát sau lưng ấy. Ông thấy đau khi Đường Mạn Mạn phản bội mình sao? Ông thấy đau khi biết Minh Lệ có con riêng sao? Nhưng liệu có đau bằng việc ông tận mắt chứng kiến cái chết ngày càng đến gần mà bất lực không?"

Thương Đình Châu đã sớm sụp đổ về mặt tinh thần, nay lại nghe đến bốn chữ "cái chết sắp kề", cả người ông ta run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch.

Dù là tôn nghiêm hay sĩ diện, lúc này cũng chẳng còn ý nghĩa, quan trọng nhất là giữ được mạng sống.

Nước mắt ông ta lã chã rơi xuống, đang định đưa tay níu lấy Minh Đình cầu xin, nhưng Minh Đình đã buông tay đẩy ông ta ra.

Thương Đình Châu loạng choạng lùi hai bước, rồi ngã ngồi xuống sofa.

Trái tim Thư Dao khẽ run lên.

Đây có lẽ là lần đầu tiên Minh Đình tự bóc vết thương của mình ra trước mặt cô.

Anh luôn giỏi che giấu cảm xúc, dù đau đớn thế nào vẫn tỏ ra thản nhiên.

Giống như bây giờ, anh đứng đó, không chút tổn hại, sừng sững như tùng xanh, tĩnh lặng như nước hồ thu, nhưng Thư Dao lại nhìn thấy rõ trái tim anh đang rỉ máu, âm thầm mà chậm rãi, mang theo mối hận và nỗi uất ức chất chứa bao năm qua.

"Ông có biết vì sao ông đi đến bước đường này không?"

Sau khi trút hết giận dữ, giọng Minh Đình càng trở nên bình thản, đến mức không gợn một tia cảm xúc.

Thương Đình Châu nằm vật trên sofa, nghe anh hỏi, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp một cách vô hồn: "Là do ba tự chuốc lấy."

Ông ta rất rõ bản thân đã từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay thế nào.

Ông ta giống như một quả sơn tra ngâm lâu ngày trong nước đường, đã đánh mất hoàn toàn hương vị vốn có của mình.

Tiền bạc che lấp xuất thân nghèo hèn của ông ta, biến ông ta thành một con người mới, nâng ông ta từ một kẻ sống lay lắt nơi bùn lầy lên bàn tiệc của giới thượng lưu.

Nhưng dù có khoác lên gấm vóc lụa là, sơn tra vẫn chỉ là sơn tra, ông ta cũng không thể trở thành một người quyền thế thật sự, lớp vỏ đỏ mọng bóng bẩy ấy, chỉ cần bóp nhẹ một cái, bên trong sẽ lộ ra phần ruột nát bấy.

"Nếu ông đã hiểu rõ, vậy để tôi cho ông chết rõ ràng một chút."

Nghe đến chữ "chết", Thương Đình Châu giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Minh Đình, trên gương mặt hốc hác thoáng qua vẻ hoang mang.

Minh Đình đọc được tia nghi hoặc vụt qua trong mắt ông ta, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Vì sao ông lại phản bội Chu Gia Bình và Đường Mạn Mạn? Tôi đoán, chuyện Minh Lệ có con riêng cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của ông, Đường Mạn Mạn ngoại tình với Chu Gia Bình cũng chỉ khiến ông do dự một chút, điều thật sự khiến ông thay đổi lập trường chính là giấy giám định người thân, đúng không?"

"Ông hiểu rõ hơn ai hết, nếu Thương Tu Kiệt không có quan hệ huyết thống với ông, thì dù Chu Gia Bình có bản lĩnh đến đâu, ông cũng chẳng thể dựa dẫm gì vào nó, chính vì vậy, ông mới nghĩ đến tôi— đứa con ruột thịt của ông. Ông biết rằng, dù nhà họ Minh có khinh thường ông thế nào, thì tôi vẫn là con trai của ông, trong người tôi vẫn chảy chung dòng máu với ông, mối liên kết này vĩnh viễn không thể cắt đứt, chỉ cần tôi mềm lòng, ông sẽ có thể tiếp tục làm ‘ông Thương’ cao quý, tiếp tục sống trong ánh hào quang của kẻ giàu sang."

"Cũng chính vì thế, hôm đó khi tôi bảo ông hỏi ý kiến của Thư Dao, ông đã nhìn thấy một tia hy vọng, cho nên ông không do dự mà giao nộp bằng chứng cho cảnh sát, thậm chí còn cung cấp chi tiết về việc Chu Gia Bình thuê kẻ giết người, giúp cảnh sát một việc lớn."

Thương Đình Châu ngơ ngác nhìn Minh Đình, biểu cảm cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.

Minh Đình tiến gần, cúi người, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi đã chuẩn bị cho ông một vở kịch hay, bao nhiêu màn dạo đầu, bao nhiêu sự dàn dựng, tất cả đều để dành cho khoảnh khắc này, khi ông quyết định phản bội tất cả mọi người, nói cho ông biết rằng, Thương Tu Kiệt chính là con trai ruột của ông, Chu Gia Bình bị bắt, Đường Mạn Mạn bị tống giam, Thương Tu Kiệt từ cậu ấm nhà giàu trở thành con trai của một tội phạm, tất cả những chuyện này, đều là do chính ông gây ra.”

“Cảm nhận được chưa? Cảm giác bị người thân đâm sau lưng ấy.”

Những lời này như một tia sét đánh thẳng xuống người Thương Đình Châu, khiến toàn thân ông ta run rẩy, như có luồng điện chạy qua, khuôn mặt ông ta đỏ bừng vì cơn giận dữ đột ngột bốc lên, ông ta nghiến chặt răng, bất chợt lao về phía Minh Đình, nhưng Minh Đình đã đoán được động tác của ông ta từ trước, nhanh chóng né sang một bên.

“Rầm” một tiếng, Thương Đình Châu ngã sấp xuống sàn cứng.

Đôi mắt ông ta đỏ rực như vấy máu, trong khoảnh khắc, dường như thứ rơi ra từ mắt ông ta không phải nước mắt, mà là máu.

Cổ họng ông ta như bị thứ gì chặn lại, rõ ràng có vô số lời muốn nói, nhưng những âm thanh cố gắng bật ra ngoài cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng gào thảm thiết.

Minh Đình đứng ngay gần đó, hai tay siết chặt sau lưng, lưng thẳng tắp như cây tùng kiêu hãnh, lúc này, anh vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, như thể vừa kể xong một câu chuyện chẳng hề liên quan đến mình, giọng điệu trầm ổn, không chút cảm xúc.

Thương Đình Châu cũng đã nếm trải nỗi đau ấy, nỗi đau khắc cốt ghi tâm, đau đến mức ông ta không còn đủ sức chống đỡ, ngay cả bò lên túm lấy ống quần Minh Đình cũng không làm được.

Ông ta đã dành cả đời chỉ để theo đuổi hai chữ “danh dự”, nhưng giờ phút này, ông ta lại nằm sõng soài dưới đất, chẳng còn thể diện, cũng chẳng còn danh dự.

Miệng ông ta không ngừng lẩm bẩm gọi tên Minh Đình, người đã cho ông ta hy vọng, rồi lại đẩy ông ta vào hố sâu tuyệt vọng.

“Ông còn nhớ bà ngoại tôi đã xảy ra chuyện như thế nào không? Ông có biết Minh Lệ căm hận nhất điều gì không? Ông có biết tôi hận ông nhất ở điểm nào không?”

Thương Đình Châu cố gắng ngẩng đầu nhìn Minh Đình, ông ta làm sao có thể không biết? Làm sao có thể không biết chứ!

Nhưng ông ta không nói được lời nào, mùi máu tanh nồng tràn ngập cổ họng, ông ta dốc hết sức lực muốn lên tiếng, cuối cùng chỉ có thể ho khan một cái, phun ra một ngụm máu tươi.

Bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, cảnh sát Phùng mặc đồng phục dẫn theo hai trợ lý bước vào cổng Vườn Phương Nhuy, ánh hoàng hôn ngả bóng, chiếc còng bạc trong tay anh ấy lóe sáng chói mắt.

Trước khi xuống nhà, Minh Đình đã gọi điện báo cho cảnh sát Phùng, anh biết rõ mối quan hệ giữa Thương Đình Châu và Chu Gia Bình không chỉ đơn giản là vụ tai nạn xe, ông ta nào có vô tội đến mức chỉ làm theo sự xúi giục của kẻ khác?

Thương Đình Châu bị áp giải đi, với tội danh liên quan đến một vụ lừa đảo, bắt cóc và giết người đặc biệt nghiêm trọng.

Hai trợ lý đưa ông ta lên xe cảnh sát, cảnh sát Phùng dặn dò vài câu rồi quay lại phòng khách.

Thư Dao bước tới bên cạnh Minh Đình, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay anh, không hề có dấu hiệu báo trước, cô chạm vào một lớp mồ hôi ẩm nóng.

Cô ngẩng mặt nhìn Minh Đình, anh vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, mặt không biểu cảm, xung quanh anh là một tầng khí lạnh vô hình, đôi mắt ấy trống rỗng như một ngọn núi cô độc chìm trong mây.

Mãi đến khi cảnh sát Phùng tiến lại gần, trên gương mặt Minh Đình mới xuất hiện chút cảm xúc.

“Lần này phải cảm ơn cậu ruột của cậu, nếu không có ông ấy xử lý xong vấn đề ở Philippines, kế hoạch của chúng tôi không thể thuận lợi đến vậy, đợi ông ấy về nước, cậu nhất định phải thay tôi cảm ơn thật tử tế đấy nhé.”

“Được.” Giọng Minh Đình rất nhẹ.

“Đặc biệt là phía Mang Thành, tổ trưởng của họ đã kéo tôi lại cảm ơn rất nhiều lần, họ theo dõi tổ chức này đã một năm rồi, suýt nữa thì rơi vào bế tắc, không ngờ điều tra Thương Đình Châu lại giúp họ phát hiện ra manh mối mới, khiến vụ án có bước đột phá lớn.”

Anh ấy thở dài một hơi: “Ông trời không phụ lòng người, như vậy, cuối cùng anh ấy cũng có thể ăn nói với những đồng đội đã hy sinh.”

“Vất vả cho mọi người rồi.”

“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”

Cảnh sát Phùng không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Minh Đình, vẫn tiếp tục giải thích về quá trình thẩm tra vụ án và lịch xét xử cụ thể.

Thư Dao cẩn thận quan sát sắc mặt Minh Đình nhưng không nhận ra chút dị thường nào, anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Cảnh sát Phùng nói xong chuyện chính rồi cáo từ, Thư Dao và Minh Đình cùng ra tiễn anh ấy.

Mặt trời buổi chiều treo lơ lửng trên bầu trời, bao phủ không gian bằng từng lớp sắc màu rực rỡ, ánh hoàng hôn đỏ rực chói mắt, như bao trùm lên cả thế giới, như đang chúc mừng cho người chiến thắng trong ván cờ này.

Nhưng ván cờ này, không có kẻ chiến thắng.

Trận chiến đẫm máu chỉ để lại những thân xác tan nát, gió thổi qua, máu chảy thành sông.

Minh Đình buông tay cô ra, xoay người đi về phía gara, Thư Dao đứng yên tại chỗ, không biết có nên đuổi theo hay không.

Cảm xúc bảo cô đuổi theo, nhưng lý trí lại bảo cô dừng lại.

Cô nghĩ, anh cần thời gian.

Cô quay về phòng, ôm chặt bức ảnh của ba vào lòng.

Chân tướng đã rõ, hung thủ cũng đã bị bắt, cô đáng lẽ có rất nhiều điều muốn nói với ba, nhưng lại không thể thốt ra một lời nào.

Cô không thể quên được bóng lưng của Minh Đình khi rời đi một mình, ánh hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, bóng râm gần đó lại sâu thẳm vô tận, mỗi đóa hoa trong khu vườn đều nở rộ dưới buổi hoàng hôn rực rỡ này, thế nhưng, anh lại đơn độc, từng bước chậm rãi, không mục đích mà đi vào một chốn không người.

Cô đứng yên tại chỗ, dõi theo bóng dáng anh ngày càng xa.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không tin được một khung cảnh rực rỡ như thế lại có thể được miêu tả bằng một từ hoàn toàn trái ngược, thê lương.

Những gì cô nhìn thấy, tất cả đều là thê lương.

Vườn Phương Nhuy trống trải lạnh lẽo, một gia đình tan nát, con đường phía trước gập ghềnh trắc trở, tương lai phủ đầy sương mù.

Hoàng hôn rực rỡ chỉ là dấu hiệu của màn đêm sắp buông, anh bình thản vì khổ đau đã trở thành người bạn đồng hành.

Con đường anh đi, quá cô độc, quá mỏi mệt.

Bóng tối bao trùm mặt đất, nhưng Minh Đình vẫn chưa rời khỏi gara.

Bữa tối mà dì Mai chuẩn bị đã sẵn sàng từ lâu, dì ấy còn đang băn khoăn không biết có nên đi tìm anh không, thấy Thư Dao xuống lầu, nhiệm vụ này hợp tình hợp lẽ giao vào tay cô.

Lúc này, màn đêm vẫn còn mang sắc lam sẫm, bầu trời tràn ngập ánh sao, Thư Dao đi xuyên qua hoa viên phía sau, đến trước cửa gara, chỉ có một chiếc đèn lẻ loi chiếu sáng lối vào, bên trong tối đen như mực.

Cô bước vào, lập tức ngửi thấy mùi khói thuốc nồng đậm, từ nhỏ cô đã nhạy cảm với mùi khói thuốc, vừa bị kích thích liền không nhịn được mà ho khẽ hai tiếng.

Cô nghĩ rằng Minh Đình đang ở trên tầng hai, nên đi thẳng về phía thang máy, nhưng không ngờ, sau lưng lại vang lên một giọng trầm khàn: “Đừng qua đây, em sẽ bị sặc khói đấy.”

Cô liền quay lại, hướng mắt về phía bóng tối.

Một chút ánh sáng từ đèn sân vườn len lỏi vào bên trong, nhờ đó cô lờ mờ thấy được bóng dáng mờ nhạt của một người.

Anh tựa lưng vào một chiếc xe, cúi thấp đầu, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã gần tàn.

Cô không nghe lời, vẫn cố chấp tiến lại gần.

Tiếng bước chân của cô khiến Minh Đình dụi điếu thuốc, chủ động bước ra khỏi bóng tối.

"Không nghe lời sao?"

Thư Dao vừa định trả lời, ai ngờ vừa mở miệng đã ho lên, đến một nửa chữ cũng không thốt ra được.

Minh Đình còn chưa tới gần, giọng nói đã vang lên trước: "Ra ngoài đi."

Lúc này cô đang đứng gần cửa ra vào, Minh Đình tiến về phía cô, đường nét gương mặt dần dần hiện rõ trong màn đêm.

Anh vẫn điển trai như thường ngày, thậm chí không hề để lộ vẻ u sầu như khi hoàng hôn buông xuống.

Thấy anh bình yên vô sự, Thư Dao dĩ nhiên vui mừng, nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, anh không phải lúc nào cũng như vậy.

Cô không biết hai tiếng đồng hồ vừa qua, anh đã làm gì để có thể thoát ra khỏi vũng lầy đau khổ, trở về làm một Minh Đình phong độ, điềm tĩnh như trước.

Điều duy nhất cô có thể chắc chắn, đó là anh đã rất vất vả.

“Anh.”

Cô chủ động nắm lấy tay anh.

Minh Đình muốn rút tay ra, nói: “Mùi thuốc lá nồng lắm.”

Thư Dao lại siết chặt tay anh, không chịu buông: “Em không sợ, cũng không ghét.”

Nói xong, cô tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể dùng một cái ôm để thay cho tất cả ngôn từ.

Minh Đình cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ vuốt mái tóc dài của cô, như đang xoa đầu bé thỏ tai cụp.

Sau bữa tối, Minh Đình giục Thư Dao lên lầu tắm gội, lúc nãy cô vào gara nên dính đầy mùi khói thuốc, trong lúc ăn còn không nhịn được mà ho vài lần, Minh Đình nghe thấy rất rõ ràng.

Lần này Thư Dao không bướng bỉnh nữa, ngoan ngoãn nghe lời lên lầu.

Phòng tắm của cô có một cửa sổ hướng ra vườn hoa phía sau, sau khi tắm xong, cô đứng bên cửa sổ lau tóc, đúng lúc nhìn thấy Minh Đình ở hồ bơi.

Ánh đèn xung quanh hồ bơi sáng rực, làn nước xanh biếc gợn sóng theo từng động tác của anh.

Cô thoáng thất thần, rồi lại cảm thấy kỳ lạ, không biết vì sao vào khoảnh khắc này, cô lại nhớ đến lời Quang Tụng Thanh từng nói với mình.

Anh ấy bảo rằng Minh Đình biết khóc, nhưng cô chưa từng thấy.

Nhìn anh trong hồ bơi bơi mãi không ngừng nghỉ, cô không kiềm chế được mà suy nghĩ, có phải anh thật sự muốn khóc, nên mới xuống bơi không?

Cô sấy tóc xong, xuống lầu, nhưng không đi thẳng ra vườn hoa.

Minh Đình bơi xong vài vòng, chuẩn bị lên bờ, vừa ngẩng đầu liền thấy Thư Dao.

Cô đang ôm hai chiếc khăn tắm, ngồi trên ghế dài, bên cạnh còn dựa một cây đàn guitar gỗ.

Gió đêm thoang thoảng thổi qua, nhẹ nhàng vờn tóc cô khẽ lay động, cô chống cằm, lặng lẽ nhìn anh, đôi môi thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt.

Anh chống tay nhấc người ra khỏi nước, Thư Dao liền mang khăn tắm đến.

Anh nhận lấy một chiếc quấn quanh eo, hỏi cô: "Muộn thế này sao còn chưa ngủ?"

Thư Dao đi bên cạnh anh, cùng nhau trở về: "Không ngủ được, muốn anh hát ru em."

Bước chân Minh Đình khựng lại, càng cảm nhận rõ sự ngang ngược của cô.

Tất nhiên đây không phải ý định ban đầu của Thư Dao, thấy anh dừng bước, cô lập tức nở nụ cười, nói: "Em mới học được một bài hát, anh giúp em đệm đàn nhé?"

Minh Đình hơi nhíu mày: "Bài gì?"

Thư Dao nhướng mày, làm bộ thần bí: "Em nghe anh Tụng Thanh nói anh chơi guitar rất giỏi, vậy chi bằng để em vừa hát, anh vừa ngẫu hứng đệm đàn đi, coi như em... kiểm tra anh một chút!"

Mái tóc của Minh Đình vẫn còn đang nhỏ nước, anh tùy tiện giật lấy chiếc khăn tắm còn lại trên tay cô, lau qua loa một chút, nói: "Được thôi, anh muốn xem thử em định kiểm tra anh thế nào."

Khóe môi Thư Dao khẽ cong lên.

Khích tướng.

Thành công.

Thư Dao đi theo Minh Đình trở lại bên ghế nằm, anh ngồi xuống, ôm cây đàn guitar thử âm, mái tóc ướt của anh rũ xuống phía trước, từng giọt nước chậm rãi tụ lại ở đuôi tóc, làn gió nhẹ thoảng qua, khiến chúng rơi xuống dây đàn.

Cô chăm chú quan sát ánh mắt của Minh Đình, có hơi đỏ, nhưng cô không chắc đó là do nước bể bơi hay do nước mắt.

"Ngẩn người gì thế?"

Nghe tiếng, Thư Dao giật mình hoàn hồn, vội vàng che giấu: "Em đang nghĩ lời bài hát."

Minh Đình cười khẽ: "Nếu thực sự không nhớ nổi, lấy điện thoại tra cũng chẳng mất mặt đâu."

Chỉ một câu nói, Thư Dao đã biết anh cố ý, cô vừa bảo muốn ‘kiểm tra’ anh, với cái miệng sắc bén của anh, sao có thể bỏ qua cơ hội ‘kiểm tra’ ngược lại cô được chứ?

"Không cần." Cô nghiêm túc đáp.

Chỉ là một bài hát thôi mà, đâu phải cô mới học.

"Hát đi."

Minh Đình tỏ vẻ hứng thú chờ xem trò vui, Thư Dao cũng không chùn bước, vừa hay có làn gió đêm từ sau thổi tới, đưa giọng hát trong trẻo của cô đến bên tai Minh Đình.

“When you try your best but you don’t succeed.

When you get what you want but not what you need.”

Thư Dao chỉ hát đến đây rồi dừng lại, bởi vì Minh Đình căn bản không hề đệm đàn.

Cô đưa tay vẫy vẫy trước mắt anh, trả lại một câu: "Ngẩn người gì thế? Nếu thực sự không biết, đàn 4-5-3-6-2-5-1 cũng chẳng mất mặt đâu."

Minh Đình cúi đầu, khẽ cười, không nói gì.

Thư Dao không phải lần đầu hát bài này, tất nhiên cũng chẳng phải lần đầu Minh Đình nghe giai điệu ấy.

Anh vẫn còn nhớ, hôm đó trời đổ cơn mưa lớn, Thư Minh Viễn đi đón Minh Lệ, còn anh được chú Trương đưa về nhà.

Về đến nơi, xe của Thư Minh Viễn đỗ ngay trước cổng, giữa màn mưa rào, tiếng đàn guitar vang lên len lỏi vào tai anh, anh xuống xe, nhưng không vội vào nhà.

Cả nhà đều biết anh không thích người khác động vào đồ của mình, nếu anh vào lúc này, chắc chắn Thư Minh Viễn sẽ thấy áy náy vì đã tự ý lấy cây đàn của anh.

Vậy nên, anh đứng yên trước cửa, lắng nghe Thư Minh Viễn đàn xong một bản Fix You, rồi nghe thấy ông ấy nói với Minh Lệ: "Dao Dao thích nhất là anh hát bài này cho nó nghe, có khoảng thời gian sức khỏe nó rất kém, ăn không vào, ngủ cũng không yên, anh từng lo lắng nó không thể chống đỡ nổi, mỗi khi đêm đến nó trằn trọc không ngủ được, anh sẽ hát bài này ru con bé ngủ, nghe nhiều rồi, dường như nó cũng hiểu ra, con bé biết anh không thể rời xa nó, nên đã cố gắng..."

"Cố gắng... sống tiếp."

Câu nói "cố gắng sống tiếp" ấy, Minh Đình đã ghi nhớ suốt bao năm qua, anh cũng không biết tại sao mình lại nhớ, nhưng nó cứ khắc sâu vào tâm trí, mãi mãi không thể quên.

Anh biết Thư Dao từng trải qua vô số đêm dài khó ngủ với bài hát này, tối nay cô hát cho anh, làm sao có thể chỉ đơn giản là một câu "mới học"?

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trong muôn vàn ánh sáng lấp lánh, có một ngôi sao sáng rực hơn cả, anh lại cúi xuống, chậm rãi lướt ngón tay qua dây đàn.

Anh không nói cho Thư Dao biết, cây đàn guitar cô tùy ý chọn dưới tầng hầm chính là cây đàn năm xưa của ba cô đã dùng.

Có lẽ số phận đã an bài, cô gái từng được một người dùng cả sinh mệnh để yêu thương nay đã trưởng thành, học được cách dùng một lý do nhẹ bẫng để hát một bài ca khắc cốt ghi tâm cho anh nghe, để anh cũng hiểu rằng, cô không thể rời xa anh, vậy nên, anh cũng phải "cố gắng... sống tiếp."

“Lights will guide you home.

And ignite your bones.

And I will try to fix you.”

Thư Dao hát xong, lặng lẽ đỏ mắt, cô luôn là người dễ xúc động, luôn trong những giai điệu ba cô từng hát mà nhớ về ông ấy.

Nếu ba còn sống, nghe thấy cô hát bài này để an ủi anh trai, chắc chắn sẽ rất vui, phải không?

Khi nốt nhạc cuối cùng dứt, Minh Đình đặt đàn xuống.

Thư Dao không muốn để nỗi buồn của mình lan sang anh, liền bật dậy nói: "Anh, tóc anh còn nhỏ nước kìa, để em lau giúp anh nhé."

Minh Đình không trả lời, nhưng Thư Dao đã cầm khăn lông trùm lên đầu anh, ra sức lau loạn.

Anh không ngăn lại, chỉ chậm rãi hỏi: "Thư Dao, em đang lau tóc cho anh hay định làm tổ chim trên đầu anh thế?"

Thư Dao bật cười không nhịn được: "Đầu anh cũng có thể làm tổ chim à? Để em xem nào."

Cô hé khăn ra một chút, mái tóc của Minh Đình bị cô vò thành một mớ rối bù, vài lọn tóc ướt rũ xuống trán anh, đột nhiên, cô nhớ đến nụ hôn trong giấc mơ ấy.

Minh Đình giơ tay định kéo khăn xuống, nhưng Thư Dao nhanh chóng khép hai tay lại, dùng khăn che kín mắt anh.

Gần như ngay tức khắc, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh, sau đó buông khăn ra, co chân bỏ chạy như một chú thỏ nhỏ.

Khi Minh Đình phản ứng lại, quay đầu nhìn, thì Thư Dao đã mất dạng.

Gió đêm khẽ lay động mặt nước xanh biếc trong hồ bơi, làn da anh vẫn còn chút ẩm ướt, cảm nhận được một chút lành lạnh, duy chỉ có trán là nóng rực… nóng rực…

Mặt trăng dần lên cao, màn đêm trong veo, bóng cây ngô đồng lay động theo gió nhẹ.

Trên tầng ba, có một cánh cửa sổ quên đóng, gió đẩy rèm bay lên, để lộ cuộc trò chuyện từ hai con người nói một đằng, nghĩ một nẻo.

"Thư Dao, lúc nãy em trộm hôn anh đúng không?"

"Không có!"

"Anh cảm nhận được mà."

"Anh cảm nhận sai rồi!"

"Nhưng trán anh đỏ hết cả đây này."

"Đó là bị sâu bắn!"

"Thế em là con sâu à?"

"Anh mới là sâu ấy!"

"Vậy rốt cuộc em có hôn trộm anh không?"

"Em không!"

"Anh cảm nhận được mà."

"Cảm nhận anh sai rồi!"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK