Minh Sâm lên lầu cắt ngang cuộc chất vấn này.
Khi Thư Dao nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Minh Đình như một con chim sẻ nhỏ hoảng hốt, cuống quýt chạy khắp phòng thay đồ để tìm váy.
Cô mở liên tù tì mấy cánh tủ, rõ ràng là đã hoảng loạn, nhưng vẫn không quên thúc giục Minh Đình: "Anh mau ra ngoài, nói với uncle là em sẽ ra ngay."
Minh Đình lại có vẻ thong thả, đưa tay chỉnh lại cổ áo, nhướng nhẹ đuôi mày nhìn cô: "Chúng ta đã lên đây một lúc rồi, bây giờ em bảo anh ra ngoài nói với Minh Sâm là em đang thay đồ, em không thấy hơi bất hợp lý à?"
Đầu óc Thư Diêu cuối cùng cũng xoay chuyển kịp, hơi men vừa nãy dâng lên cũng đổ ngược trở lại, khiến cô đột nhiên nóng bừng cả người, đứng đỏ mặt trước tủ quần áo, nhất thời không biết phải làm sao.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ: "Bé cưng, cháu thay xong đồ chưa?"
Thư Dao không rảnh bận tâm đến Minh Đình nữa, vội chạy hai bước về phía cửa đáp: "Cháu sắp xong rồi, uncle, cậu… cậu tìm cháu có chuyện gì không ạ?"
Người bên ngoài trả lời: "Uncle sợ tâm trạng cháu không tốt, nên đến nghe xem cháu có trộm khóc không."
"Sao có thể chứ ạ?" Thư Dao chột dạ quay đầu lại, Minh Đình vẫn đang chỉnh sửa bộ vest của mình, trông cứ như họ vừa mới làm chuyện gì không ra gì vậy.
Cô vội vã đáp: "Tâm trạng của cháu vẫn tốt, cháu thay đồ xong sẽ ra ngay."
"Vậy thì được." Minh Sâm cuối cùng cũng yên tâm: "Bến tàu bên đó đã chuẩn bị xong rồi, cháu thay đồ xong thì theo uncle đi hóng gió nhé?"
"Dạ." Thư Dao đáp: "Cháu ra ngay đây."
"Nhớ mang thêm một cái khăn choàng nhé, uncle đợi cháu ngoài cửa."
Đợi ở ngoài cửa…?
Thư Dao lập tức trợn to mắt, quay phắt lại nhìn, thấy Minh Đình vẫn đang khoanh tay đứng đó, bộ dạng hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Cô vội vàng chạy lại, đẩy anh ra ngoài: "Anh mau đi ra đi!" Cô nhỏ giọng quát khẽ: "Anh còn ở đây thì em thay đồ kiểu gì?"
"Anh ra ngoài rồi trừng mắt nhìn nhau với Minh Sâm à?"
Thư Dao lập tức đổi từ đẩy sang kéo, túm lấy anh lôi về phía phòng tắm: "Anh vào đó trốn một chút, em không gọi thì không được ra!"
"Được thôi." Minh Đình để mặc cho cô lôi kéo: "Miễn là đừng lại nhờ anh kéo khóa giúp là được."
Thư Dao mới bước được một bước lại khựng lại ngay lập tức.
Cô chần chừ quay đầu nhìn anh một cái, Minh Đình vẫn giữ vẻ điềm nhiên, chẳng hề tỏ ra lúng túng dù Minh Sâm đang đợi bên ngoài.
Thư Dao không tin, bèn đưa tay ra sau lưng mò mẫm tìm chiếc móc khóa kéo nhỏ xíu, mười ngón tay lần vào kẽ khóa kéo, nắm chặt kéo mạnh khóa lên trên.
Không hề nhúc nhích.
Lòng bàn tay cô đã rịn ra chút mồ hôi vì căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay cũng ẩm ướt theo, mà cái váy này phần thân trên lại có gọng siết eo bằng khung xương cá, vừa chặt vừa bó, khóa kéo còn nhỏ và ẩn, cô thử kéo mấy lần, đầu ngón tay đều đỏ rát cả lên.
Cô bực bội buông tay, u oán quay lại trừng anh.
Minh Đình vẫn không động đậy, cứ như đang xem kịch, bày vẻ rằng "Em không mở miệng thì anh sẽ không ra tay".
Anh thì ung dung xem kịch, còn cô thì đã đồng ý với Minh Sâm là sẽ nhanh chóng thay đồ ra ngoài rồi!
"Anh… giúp em một chút đi." Cô cực kỳ ngượng ngùng nói.
"Em nhờ người ta giúp đỡ mà thế này hả?"
Thư Dao bĩu môi, không tình không nguyện mở miệng: "Anh ơi, phiền anh giúp em một chút."
Cuối cùng trên mặt Minh Đình cũng lộ ra chút biểu cảm, nhưng đôi mắt hồ ly kia vẫn sâu không lường được.
Thư Dao không dám nhìn anh, không chỉ đơn giản vì tình huống kéo khóa này quá ngại.
Trước đây cô cũng từng gặp tình huống tương tự, khóa kéo kéo không lên, kéo không xuống, nơ phía sau lưng buộc không được, dây lưng cột không xong, những "việc vặt" này cô đều nhờ Minh Đình giúp đỡ.
Nhưng lúc đó cô chỉ xem anh là anh trai, anh trai tiện tay giúp em gái là chuyện hiển nhiên.
Một khi tình anh em này đổi vị…
Cả người cô bỗng run lên, là đầu ngón tay của Minh Đình luồn vào khoảng trống giữa váy và cơ thể cô, khiến phần thân trên vốn đã bó sát càng thêm căng chặt, đến mức cô bắt đầu có ảo giác như mình sắp không thở nổi nữa.
Khóa kéo trượt xuống mượt mà dưới tay anh, chiếc váy như một bông hoa từ từ bung nở, cơ thể thiếu nữ sống động cũng theo đó mà thức tỉnh.
Xương sống mảnh dẻ, chầm chậm phập phồng, đường cong kéo dài đến nơi sâu hơn của chiếc váy, hai lúm đồng tiền nhỏ xíu trên thắt lưng ẩn ẩn hiện hiện, nếu khóa kéo đi xuống thêm một chút nữa thôi, chính là cấm kỵ.
Tầm mắt Minh Đình rời đi.
Gọng xương cá bó eo cô để lại những vết hồng nhạt, xương bướm trên lưng bị mép váy chà xát đến mức có chút dấu hằn, anh khẽ đặt ngón tay lên, hỏi cô có đau không?
Hai tay Thư Dao ôm chặt trước ngực, lắc đầu không nói.
Cô không biết rằng dáng vẻ cô đang cố gắng thu người lại trông hấp dẫn đến mức nào, chỉ lộ nửa vòng cong nhỏ, đã khiến người ta suy nghĩ xa xăm.
Minh Đình rũ mắt, lách qua cô đi vào phòng tắm.
Thư Dao không dám chậm trễ nữa, vội kéo váy chạy đến trước tủ quần áo, lục đại một chiếc váy dài tay màu trắng rồi mặc vào, đến khi cô mặc xong đứng trước gương, tấm lụa mỏng màu trắng lại hơi xuyên thấu, dưới ánh đèn còn có thể thấy miếng dán ngực, cô lại lập tức ba chân bốn cẳng cởi ra chạy đến ngăn tủ đồ lót lục lọi.
Sau một trận bận rộn lộn xộn, cô cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy len trắng mặc vào, phòng tắm vẫn im ắng, cô vớ lấy khăn choàng rồi lao ra ngoài.
Cửa mở ra, Minh Sâm đứng cạnh cầu thang ở giữa sân, thấy cô bước ra, vui vẻ dang tay kéo cô vào lòng, hai người vừa cười nói vừa xuống lầu.
Nhà họ Minh có một bến tàu riêng, từ hồ bán nguyệt bên phía tây của tòa nhà chính đi xuống là đến, Thư Dao đã quen đường thuộc lối.
Sắp đến cổng sân nhỏ, Minh Sâm lại nói là quên lấy rượu nên bảo Thư Dao đi trước, cô cũng không nghĩ nhiều, ôm khăn choàng xuống bậc thềm.
Cô vừa mới quên béng Minh Đình trong phòng tắm, còn đang lo anh đuổi theo thì biết làm sao, lúc này chỉ mong mau mau rời khỏi nơi thị phi này, bèn cắm đầu cắm cổ chạy ra bến tàu.
Đến khi cô nhìn rõ người đang chờ ở phía trước, người đó cũng nghe thấy tiếng bước chân cô mà ngoảnh lại.
Ánh đèn đường bị tán cây che khuất một phần, rọi từng tia sáng vàng nhạt lên bờ vai anh ấy, khuôn mặt bị bóng tối ôm trọn, Thư Dao còn chưa thấy rõ.
Cho đến khi anh ấy cất tiếng gọi: "Dao Dao."
"Anh Tụng Thanh ạ?"
Quan Tụng Thanh bước ra khỏi bóng của đèn đường, Thư Dao nhận ra là người nào, bèn tăng tốc chạy về phía anh ấy.
"Anh, sao anh lại ở đây ạ?" Thư Dao chưa kịp thở lấy lại hơi đã hỏi ngay.
Quan Tụng Thanh vươn tay vuốt lại mái tóc bay loạn vì chạy của Thư Dao: "Uncle bảo anh tới đây để đợi em."
"Uncle…"
Thư Dao bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, ánh đèn lác đác của vườn Tập Phức lấp ló trong rừng rậm, tiếng đàn sáo vẫn còn văng vẳng, nhưng cuối con đường lại chẳng thấy ai đến.
Cô khẽ lẩm bẩm: "Uncle nói đi lấy rượu, vậy mà vẫn chưa đến."
Quan Tụng Thanh hờ hững đỡ lấy cánh tay cô: "Vậy chúng ta lên thuyền đợi đi, ở đây có muỗi."
"Thế anh bị đốt chưa?" Thư Dao cười hả hê.
Quan Tụng Thanh hiểu rõ tâm tư của cô, chỉ đáp: "Tứ phía đều là địch, có cánh cũng chẳng thoát."
Nghe người khác phải ăn trái đắng, Thư Dao quả nhiên cười rất khoái trá.
Hai người nắm tay nhau lên thuyền, Thư Dao quen đường quen lối đi vào khoang chính phía trước lục tung lên, Quan Tụng Thanh theo sau, hỏi cô đang tìm gì.
Thư Dao ngẩng mặt lên từ cánh cửa tủ thấp, lắc lắc lọ thuốc trong tay: "Cứu anh khỏi nước sôi lửa bỏng."
Cô ngồi xuống mép giường rồi vỗ vỗ: "Anh lại đây đi."
Quan Tụng Thanh làm theo ý cô ngồi xuống, Thư Dao kéo tay anh qua nhìn, mu bàn tay, cổ tay đều bị đốt, trên cổ cũng không ít.
"Muỗi cắn anh mà anh không biết đập à? Sao không đợi em trong khoang mà cứ ngốc đứng đó, muỗi không cắn anh thì còn cắn ai được nữa?"
Thư Dao vừa bôi thuốc vừa lải nhải, trông chẳng khác nào một bà mẹ già hay lo lắng.
Quan Tụng Thanh nhịn không được bật cười, mở miệng nói một câu chẳng liên quan: "Em còn nhớ trận bóng rổ đó không?"
"Nhớ chứ ạ." Thư Dao tỉ mỉ bôi thuốc cho anh ấy, đầu cũng không ngẩng lên mà nói: "Khi đó em cũng bôi tay cho anh như bây giờ, anh còn nói, em là cô gái đầu tiên ngoài bác Nhược Vân lau tay cho anh."
Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Quan Tụng Thanh, chậc một tiếng: "Chẳng lẽ bao năm qua, vẫn chỉ có mình em đối tốt với anh vậy sao?"
Quan Tụng Thanh sững lại một chút: "Không phải."
"Vậy còn ai nữa? Em có biết không?"
Thấy cô nổi hứng hóng chuyện, Quan Tụng Thanh búng lên trán cô một cái: "Bao nhiêu năm rồi mà em chẳng dỗ dành anh chút nào! Rõ ràng biết anh cô đơn bao năm, vậy mà còn cố tình hỏi!"
Thư Dao phì cười, vẻ mặt đắc ý như đã đoán đúng mọi chuyện: "Em biết ngay mà!"
Cô gái nhỏ tinh nghịch yêu kiều, Quan Tụng Thanh chỉ đành mỉm cười bỏ qua.
Khi bôi thuốc lên vết muỗi cắn ở cổ, Thư Dao quỳ một chân trên giường, cúi người lại gần cổ anh ấy.
Khoảng cách đột nhiên kéo gần, hơi thở lập tức giao hòa, chẳng biết vì sao bầu không khí thoải mái vừa rồi lại tan biến, xung quanh bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng ngón tay Thư Dao chậm rãi xoay tròn trên cổ anh ấy.
Bôi đến yết hầu, Quan Tụng Thanh nhạy cảm đến mức liên tục nuốt nước bọt, Thư Dao ấn lên yết hầu anh ấy: "Anh đừng cử động nữa."
Quan Tụng Thanh bị cô ấn đến mức phát nhột, bèn quay mặt ho khẽ, đúng lúc này thân thuyền bỗng chao đảo, Thư Dao mất trọng tâm lao về phía trước, khoảng cách giữa hai khuôn mặt quá gần, môi cô cứ thế không báo trước mà chạm lên mặt Quan Tụng Thanh.
Nhận ra mình vừa làm gì, Thư Dao lập tức chống tay ngồi dậy, còn kéo thẳng người Quan Tụng Thanh vừa bị cô đụng lệch.
"Sao..... sao thuyền lại chạy rồi?"
Thư Dao hoảng loạn, thở gấp, bước nhanh ra cửa hông bên phải đi vào buồng lái.
"Chú Quách, sao lại khởi động thuyền rồi? Uncle đã tới chưa?"
Thuỷ thủ lão Quách theo Minh Sâm hơn mười năm, nghe Thư Dao hỏi, chú ấy dùng thứ tiếng phổ thông không mấy trôi chảy trả lời cô: "Minh tổng không nói sẽ đến đâu, vừa rồi ông ấy gọi điện cho tôi, nói là đưa cô và bạn ra khơi dạo chơi, tôi thấy hai người đều lên thuyền rồi thì khởi động thôi."
"Uncle không nói sẽ đến sao?" Thư Dao đầy nghi hoặc.
"Đúng vậy." Lão Quách nhớ lại giọng điệu và tiếng ồn xung quanh Minh Sâm khi nãy, nói rằng: "Minh tổng hôm nay không vui, chắc là muốn tìm ai gây sự rồi, làm gì có tâm trạng ra biển chứ."
"Không vui?"
Thư Dao càng không hiểu, rõ ràng trước khi đi ông ấy vẫn còn vui vẻ mà.
"Chắc là vì câu ‘tiệc xem mắt’ kia."
Thư Dao quay đầu, Quan Tụng Thanh đã đứng ngay phía sau cô, sắc mặt bình thản.
Cô cũng không biết vì sao mình lại ngượng ngùng, vừa chạm mắt với anh ấy thì lập tức muốn nhanh chóng quay đi, cô nhìn lão Quách nói: "Vậy phiền chú Quách rồi."
"Phiền hà gì đâu chứ." Lão Quách cười vẫy tay: "Hai đứa chơi vui là được, trên cầu bay có chuẩn bị rượu và điểm tâm, cháu mau dẫn cậu trai đẹp này lên chơi đi."
Thư Dao rời khỏi buồng lái, tiện tay đóng cửa lại.
Lối đi bên phải quá hẹp, Quan Tụng Thanh bèn quay người đi trước.
Hai người trở lại khoang chính, lọ thuốc khi nãy đã được Quan Tụng Thanh dọn gọn, Thư Dao nghĩ đến sự cố vừa rồi, có chút bối rối nói: "Em không cố ý đâu, anh Tụng Thanh ạ."
Quan Tụng Thanh hơi xoay người, ôm lấy vai cô để cô đi về phía cầu bay, thuận tay xoa mái tóc cô: "Cố ý cũng không sao, bị em hôn một cái, là anh chiếm được hời rồi."
Thấy anh ấy cười nhẹ nhàng, tâm trạng căng thẳng của Thư Dao cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Hai người cùng lên cầu bay, Thư Dao đi đến ghế sofa hình chữ U ở đuôi thuyền ngồi xuống, Quan Tụng Thanh theo sát phía sau, trong tay còn cầm theo khăn choàng của cô.
Dì phục vụ trên thuyền đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, khắp du thuyền còn được trang trí bằng hoa tươi, màn đêm đậm đặc, trên bờ đèn neon loang lổ, sự náo nhiệt của vườn Tập Phức vẫn còn rõ ràng.
Quan Tụng Thanh giúp cô khoác khăn, thấy cô nhìn xa xăm, cũng biết cô đang nặng trĩu tâm sự.
"Đang lo cho uncle?"
Thư Dao khẽ dạ một tiếng, lại có chút hoảng hốt nhìn anh ấy: "Chúng ta có nên quay về không?"
"Chúng ta quay về cũng không giúp được gì, ngược lại còn khiến uncle khó xử."
"Vậy sao?" Thư Dao vẫn còn chút không chắc chắn.
Lúc này, cơn gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi vị mằn mặn của biển, Quan Tụng Thanh nhìn về phía vườn Tập Phức, bâng khuâng nhớ lại chuyện cũ.
"Uncle của em cả đời này chẳng có mấy người thực sự để tâm, em tính là một trong số đó. Lễ trưởng thành của em bị người ta biến thành tiệc xem mắt, chắc chắn ông ấy sẽ tìm người gây phiền phức, ông ấy không muốn làm em sợ, cũng hy vọng em vui vẻ, nên mới tìm cách đẩy em đi."
"Ông ấy sẽ tìm ai gây phiền phức?"
"Ai bày ra chủ ý này thì tìm người đó gây phiền phức." Anh ấy khẽ cười: "Em yên tâm, sẽ không phải Đồng Ảnh."
Thư Dao hơi sững sờ: "Sao anh biết em đang lo cho Đồng Ảnh?"
Quan Tụng Thanh khẽ thở dài, cười nói: "Nếu không phải cô ta trực tiếp vạch trần, tối nay sẽ không lúng túng như vậy. Còn em, bình thường nhìn có vẻ bướng bỉnh, hồ đồ, nhưng thực ra em hiểu chuyện hơn nhiều người tưởng, cũng rất biết quan sát sắc mặt người khác. Tối nay nếu không có Đồng Ảnh, với tính cách của em, dù nhìn ra đó là tiệc xem mắt cũng sẽ không nói gì, em từ trước đến nay chỉ chọn mấy chuyện vặt vãnh vô hại mà làm nũng, nhưng khi thực sự chịu ấm ức lại chẳng nói một lời, nghĩ rằng nhịn một chút là qua đi. Vậy nên em tự nhiên sẽ lo lắng cho người đã vạch trần mọi chuyện. Nhưng em yên tâm, uncle của em chưa bao giờ nổi giận với phụ nữ, cùng lắm là không qua lại nữa thôi."
Quan Tụng Thanh nói xong, Thư Dao nghiêng đầu nhìn anh ấy, như thể đang thất thần, anh ấy giơ tay lên trước mặt cô phẩy vài cái, đôi mắt long lanh của cô mới chuyển động.
Gió đêm dịu dàng, nhưng mắt Thư Dao lại đỏ hoe.
Cô làm bộ nhẹ nhàng nói: "Em không có ấm ức."
Nhưng càng nói càng tủi thân.
Cô biết mình không nên tham lam quá nhiều, cô vốn là một cô nhi không ai nương tựa, có huynh trưởng và trưởng bối cưng chiều đã là phúc phần kiếp trước tu được, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi, mọi người vui vẻ còn quan trọng hơn tất cả, những cảm xúc nhỏ nhặt kia, cô sẽ tự mình hóa giải.
Nhưng…
Một cơn gió mạnh bất chợt thổi qua, cô không nhịn được mà khịt mũi, giây tiếp theo liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Giọng nói của Quan Tụng Thanh truyền đến từ đỉnh đầu cô, rất nhẹ, rất dịu dàng: "Em và Minh Đình cùng lớn lên, cũng xem như lớn lên cùng anh. Anh không ở bên em nhiều như cậu ấy, nhưng anh cũng giống cậu ấy, là người thân thiết nhất với em. Trước mặt anh, em không cần phải giả vờ."
Sự dịu dàng của anh ấy phá tan bức tường phòng thủ cuối cùng trong lòng Thư Dao, cô đưa tay quàng qua cổ anh ấy, ôm lấy anh ấy mà khẽ nức nở.
Miệng nói không ấm ức, sao có thể thật sự không ấm ức?
Lễ trưởng thành chỉ có một lần, vậy mà phải tận mắt nhìn người nhà dàn xếp cho Minh Đình, rõ ràng cô mới là nhân vật chính đêm nay, lại phải nhường chỗ cho "tiệc xem mắt".
Cô biết mình không nên tủi thân, cô đã được hưởng vô số yêu thương, hy sinh một chút cho hai người anh trai cũng là chuyện nên làm.
Nhưng cô đau lòng lắm, đau lòng đến mức tưởng như sắp chết mất rồi, vừa nghĩ đến việc Minh Đình sau này sẽ ôm ấp, hôn môi, thậm chí làm… với Lương Phái San, tim cô đau đến không chịu nổi.
Cô siết chặt vòng tay, vùi mặt vào bờ vai Quan Tụng Thanh mà khóc nấc lên, tay anh ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng cô như đang dỗ dành trẻ con, cô cũng yên tâm dựa vào anh ấy, tận hưởng sự an ủi dịu dàng của anh ấy.
Cảm xúc trong sự dịu dàng ấy dần dần lắng xuống, sau khi nước mắt ngừng rơi, cô dụi dụi vào áo Quan Tụng Thanh, đột nhiên lên tiếng: "Anh ơi, em cảm thấy anh hình như… thay đổi rất nhiều."
Giọng nói của cô sau khi khóc còn mang theo chút nghẹn ngào, mũi vẫn còn nghẹt, nhưng lại mềm mại ngoan ngoãn, khác hẳn ngày thường.
Tim Quan Tụng Thanh cũng mềm theo.
"Vậy sao? Anh thay đổi thành thế nào?"
Cô khẽ bật cười: "Biến thành giun đũa trong bụng em!" Cô chống tay lên sofa, ngồi thẳng lưng: "Ngay cả em nghĩ gì cũng biết rõ mồn một!"
Cảm xúc của Thư Dao đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này cô cười rạng rỡ nhìn Quan Tụng Thanh, đôi mắt long lanh sáng ngời, hàng mi dài dính nước mắt, ướt đẫm, rậm rạp mềm mại, vô cùng đáng yêu.
Cô chính là như vậy, luôn tràn đầy sức sống, trong cơ thể mãi mãi tích tụ tình cảm dồi dào vô tận, như dòng suối ấm đầu xuân, tưới mát mảnh đất đóng băng, nuôi dưỡng vạn vật sinh trưởng.
Nếu không phải anh ấy biết rõ cô bé trước mắt đã trải qua bao nhiêu khổ đau, anh ấy sẽ nghĩ rằng cô chính là nàng công chúa sinh ra đã được nâng niu, chưa từng biết đến khổ ải nhân gian.
Cũng chính vì biết rõ, nên nụ cười lúc này của cô mới càng trở nên quý giá.
Anh ấy đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, cũng mỉm cười nhẹ nhõm: "Giun đũa xấu như vậy, vẫn là đừng biến thành giun đũa thì hơn."
"Cái gì chứ!" Thư Dao khịt khịt mũi: "Em đâu có nói là tướng mạo!"
Gió đêm cuộn theo mùi biển lướt qua cầu bay, Thư Dao nghe thấy tiếng gió rất nhẹ, và cả câu hỏi rất khẽ của anh ấy.
"Vậy tướng mạo của anh… em thích không?"
-còn tiếp-