"Thích chứ ạ!"
Thư Dao gần như buột miệng nói ra mà chẳng nghĩ ngợi gì.
"Thật sao? Vậy anh đẹp ở chỗ nào?"
Quan Tụng Thanh chống một tay lên ghế sofa, tùy ý để Thư Dao quan sát.
Thư Dao nghiêng đầu nhìn anh ấy một lúc lâu, đột nhiên ghé sát lại nói: "Em phát hiện, anh và anh trai em hình như có chút giống nhau."
"Giống chỗ nào?"
"Môi ạ." Cô đưa tay vẽ một đường trong không trung mô phỏng hình dáng đôi môi anh ấy: "Màu môi đều nhạt, độ dày vừa phải, nhìn qua… rất mềm."
"Mũi… cũng có chút giống, nhưng xương mũi của anh trai em rõ nét hơn một chút, còn anh Tụng Thanh trông lại mềm mại hơn."
"Đôi mắt…" Cô tỉ mỉ so sánh: "Không giống, một chút cũng không giống, bất kể là hình dáng hay thần thái, hoàn toàn không có điểm tương đồng. Anh ấy có khóe mắt trong nhọn, đuôi mắt rõ ràng hơi hướng lên, giống như hồ ly, còn anh Tụng Thanh thì mắt tròn hơn, mí mắt cũng rộng hơn, rất dịu dàng, nhìn con gái nhất định rất thâm tình."
Cô khẽ cười, đổi tư thế ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn ra màn đêm.
Thật ra khi anh ấy nhìn con gái, cũng rất thâm tình.
Cô từng độc chiếm ánh mắt thâm tình ấy, đến tận bây giờ vẫn còn có thể nhớ rõ dáng vẻ đôi mắt anh ấy.
"Em quan sát rất tỉ mỉ."
Thư Dao cong khóe môi: "Em với anh ấy ngày nào cũng ở bên nhau mà, gương mặt đó, em đã nhìn đến cả trăm nghìn lần."
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Nhắm mắt là anh, mở mắt cũng là anh, trong mắt là anh, trong tim cũng là anh, anh từ lâu đã lấp đầy mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cô, như oxy không thể tách rời.
Cảm xúc đột nhiên ập đến, Thư Dao chớp mắt thật nhanh để che giấu, cô liếc thấy bình rượu vang đang được ủ trên quầy bar, bèn đứng dậy nói: "Anh uống với em một ly đi."
"Không phải em không thích uống sao?"
Thư Dao không trả lời, xách bình rượu và ly quay lại sofa.
Nhìn ra được tâm trạng cô vẫn chưa tốt, Quan Tụng Thanh không từ chối.
Thư Dao tháo giày, cuộn tròn trong góc sofa, một tay ôm gối, đặt ly rượu trước mắt nhẹ nhàng lắc.
Cô uống một ngụm đầy, hỏi Quan Tụng Thanh: "Anh có thích ai không?"
Cô nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời "Có" hoặc "Không", nhưng không ngờ anh ấy lại hỏi lại: "Là kiểu thích như thế nào?"
Còn có thể là kiểu thích nào nữa?
Cô cười: "Đương nhiên là tình cảm nam nữ rồi."
Cô nghiêng đầu tựa lên hai đầu gối, đôi mắt ẩn sau lớp thủy tinh mỏng manh, nhìn anh ấy qua một màn sương mờ ảo.
Quan Tụng Thanh im lặng hồi lâu, cuối cùng sự lặng yên ấy cũng bị một chữ đánh vỡ.
"Có."
Thư Dao thu ánh nhìn về phía biển, dường như có chút mơ hồ hỏi: "Thích một người, là cảm giác thế nào?"
Giọng cô quá nhẹ, khiến người ta không phân biệt được cô đang hỏi, hay chỉ đang tự nói với chính mình.
Có lẽ cô thực sự không hiểu thích một người là cảm giác thế nào, nhưng Quan Tụng Thanh hiểu.
Anh nhìn cô: "Chính là… khi trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô ấy, cũng đều suy nghĩ cẩn thận."
"Cái này thì tính là gì chứ?" Thư Dao cười đến mức cong mắt: "Trả lời câu hỏi của thầy cô cũng phải suy nghĩ cẩn thận mà."
Quan Tụng Thanh cụp mắt, khẽ cười một tiếng, rốt cuộc không nói thêm gì.
Lại mở miệng, nhưng là trả vấn đề về cho cô.
"Vậy em cảm thấy, thích một người nên là cảm giác gì?"
"Là cảm giác không vui."
"Không vui, nhưng vẫn không muốn buông tay."
Cô lại một lần nữa buột miệng nói ra không cần suy nghĩ.
Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nguyện quay về khoảnh khắc nhận ra tâm ý của mình, lừa dối bản thân rằng, đó chỉ là sự sùng bái và yêu thích của em gái dành cho anh trai, tuyệt đối không hề pha lẫn chút tình cảm nam nữ nào.
Khi đó cô rất dễ dàng vui vẻ, rất dễ dàng hạnh phúc, rất dễ dàng thỏa mãn, cô được anh trai yêu thương bao bọc, yêu và được yêu đều rất dễ dàng.
Có điều một khi vượt qua quan hệ anh em, mọi thứ sẽ trở nên không hề dễ dàng.
Không biết cơn gió mạnh từ đâu thổi đến, những đóa hoa trên cầu bay phần phật, hoa nhài cuối tháng sáu khóc trong gió, đẫm sương nhưng lại ấm nóng, mặn chát, chảy mãi không ngừng.
"Em sẽ tỏ tình sao?"
Cô vừa khóc vừa hỏi, cũng vừa khóc vừa trả lời: "Em sẽ không, cả đời này cũng sẽ không."
Cô không muốn hủy hoại tất cả, càng không muốn hủy hoại anh.
Anh chính là Minh Đình, là đứa con cưng của trời danh chấn một cõi, là nhân tài trẻ tuổi được cả giới chính thương Hồng Kông ca tụng, anh lẽ ra nên đứng dưới ánh đèn rực rỡ, hoặc bước lên đỉnh cao nhân quần, hưởng ngàn yêu vạn sủng, được người người ái mộ, xuất chúng vô song, đứng đầu một đời.
Người như vậy, sao có thể bị thứ tình yêu vụn vặt trong góc tối của cô trói buộc?
Cô không thể, cũng không dám.
Cô không gánh nổi hậu quả khi hủy hoại tất cả những điều đó.
Vậy nên tình yêu của cô, vốn dĩ không thể nói ra, cũng không cần phải nói ra.
Tình yêu nam nữ, làm sao sánh được với tình anh em lâu dài?
Anh em, mới là thứ tình cảm khó cắt đứt nhất trên thế gian này, nó mang theo sự liên kết của huyết mạch, sự dây dưa của luân lý, sự phán xét của đạo đức, mỗi một lưỡi dao chém xuống đều máu tươi tung tóe, nhưng mãi mãi không thể chặt đứt trái tim cô yêu anh trai mình.
Vậy nên, anh trai à, hãy để em mãi mãi yêu anh như thế này được không?
Không cần nói ra, cũng không cần ở bên nhau.
Gió vẫn chưa ngừng thổi, cô đã khóc không thành tiếng.
Người nghe những lời này cũng bị cơn gió đêm thổi mãi, thổi lạnh cả một trái tim.
Thích, thích đến không thể nói ra.
Chứng tỏ người cô thích, không phải là anh ấy.
Hai trái tim không thể đồng điệu, trong màn đêm đậm đặc lặng lẽ trầm mặc, rượu trong ly cạn rồi lại cạn, Thư Dao đã không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu ly.
Lúc du thuyền quay về, gió đổi hướng, Thư Dao nửa nằm trên sô pha, ngửa đầu nhìn đóa hoa vàng rực nở trong màn đêm, cô lẩm bẩm mơ hồ hỏi: "Ai đang tổ chức sinh nhật cho tôi vậy?"
"Là ai nhỉ?"
"Là ai đây?"
Cô nghiêng đầu muốn hỏi Quan Tụng Thanh, nhưng bên cạnh lại trống không.
Cô tìm không thấy người, bèn ôm lấy tấm khăn choàng, một mình thưởng thức pháo hoa, chỉ là không hiểu sao đêm nay lại tối đến vậy, ngay cả pháo hoa cũng không thể nhìn trọn vẹn, dường như luôn có một bóng đen chắn trước mắt cô, vung thế nào cũng không xua đi được, chướng mắt vô cùng.
Cô nghe thấy có người gọi cô: "Thư Dao."
Cô vô thức đáp lại: "Anh Tụng Thanh ạ."
Cô đưa tay quờ quạng trong không trung, chạm phải một lòng bàn tay ấm áp, cô nắm chặt lấy, kéo anh ngồi xuống: "Xem cùng em đi, được không?"
Cô kéo người ngồi xuống bên cạnh mình, cô cũng thuận thế dựa lên vai anh.
Nhưng người ấy lại không phối hợp, không dựa về sau chút nào, lưng anh vẫn luôn giữ thẳng, thật sự khó chịu quá.
"Anh trai, anh dựa về sau một chút được không?"
Cô lẩm bẩm mơ hồ, còn đưa tay muốn ấn anh về phía sau.
Nhưng người đó vẫn không chịu phối hợp, cô dứt khoát ngồi hẳn lên đùi anh, duỗi hai tay ra như gấu túi, ôm chặt lấy anh.
Lúc tới gần, gương mặt anh như mang theo hơi lạnh của gió đêm, còn cô lại nóng ran, khao khát được gần gũi mọi thứ mát mẻ.
Cô dán mặt mình lên mặt anh, như mèo nhỏ cọ loạn, cọ xong bên trái lại cọ bên phải.
Lạnh lạnh, thật dễ chịu.
Cô khẽ rên một tiếng kéo dài, âm điệu mềm mại như sóng nước khẽ gợn, chảy vào đáy lòng đỏ rực nóng bỏng, châm lên một ngọn lửa.
"Thư Dao, em tỉnh lại cho anh!"
Giọng đàn ông trầm thấp mang theo giận dữ, Thư Dao nghe mà ngẩn ra, cứ tưởng Minh Đình đến rồi.
Cô cố gắng chống người lên để nhìn rõ người trước mặt, chóp mũi chạm vào chóp mũi, mắt đối mắt.
Không thấy rõ, chẳng thấy rõ gì cả.
Cô đưa tay chạm lên môi anh, thật mềm, mềm đúng như cô tưởng tượng.
Cô đờ ra như nhập định, lại như bị mê hoặc mà áp sát hơn.
Môi chạm môi.
Chỉ trong khoảnh khắc, cô đã rời đi, khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
"Hôn lên, cũng thật sự rất mềm nhỉ."
Cô dùng hai tay nâng khuôn mặt anh, đầu ngón tay từng chút từng chút một vẽ nên từng đường nét trên gương mặt ấy, hàng mày uốn lượn, hàng mi dày rợp, sống mũi cao thẳng, chóp mũi tinh xảo…
Đôi môi này, cô thật sự rất muốn hôn một cái.
"Anh Tụng Thanh, cho em hôn anh được không?"
Cô không chờ anh trả lời đã nghiêng người hôn lên.
Mím một cái, mút một cái, lại đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ một cái.
Đầu lưỡi mềm ướt, chạm vào khe môi anh, cô nhẹ nhàng len vào, nhưng không ngờ lại gặp cản trở, bị chặn lại, cô đành rụt về, khẽ liếm lấy cánh môi anh.
"Ngọt quá, ưm…"
Cô lẩm bẩm mơ hồ, dường như ngay cả khi đang hôn cũng không chuyên tâm, trong đầu cứ vẩn vơ nghĩ đến điều gì khác.
Cô lại đưa đầu lưỡi ra, thử trộm thêm chút vị ngọt từ nơi bị khóa chặt kia, nhưng người nọ trước sau không hề động lòng, hàm răng nghiến chặt, không cho cô tiến vào.
Thử vài lần, cô vẫn không thành công.
Cô bắt đầu dỗi, rời môi ra một chút, nũng nịu cầu xin: "Anh ơi, cho em nếm thử một chút được không?"
Cô lại tiếp tục ghé sát, từng chút từng chút hôn lên môi anh, như đang dùng cách lấy lòng này để cầu xin anh mở môi, để cô được thám hiểm.
"Em gọi anh là gì?"
Tiếng thở dốc của người đàn ông ngày càng nặng, cảm xúc đã chạm đến giới hạn, nhưng vẫn bị anh kiềm chế, đè nén lại hết lần này đến lần khác.
Gió đêm ồn ào, Thư Dao nghe mà mơ màng, chỉ theo bản năng gọi anh: "Anh ơi, anh ơi… muốn hôn hôn…"
Bản năng khát vọng, cũng là khao khát mãnh liệt trong cô, cô rất muốn hôn anh trai, muốn thử nhiệt độ, độ mềm của môi anh, muốn nếm hương vị nơi đầu lưỡi anh, giống như tất cả những cặp tình nhân bình thường khác.
Pháo hoa vẫn đang nổ tung trên bầu trời, giọng cô rất nhẹ, như lời tình nhân thì thầm, chất chứa ý say mê, dịu dàng lướt qua môi anh.
Môi cô nóng bỏng và ướt át, sớm đã truyền hương rượu vang đến anh, hơi thở quấn lấy nhau, cô một lần nữa hôn lên, khẽ hé miệng, đầu lưỡi đưa ra, đỏ mọng như quả anh đào.
Cảm xúc trong anh cuộn trào, xô đẩy, bùng phát, anh giữ chặt gáy cô, hôn xuống bờ môi mềm mại sớm đã tan chảy.
Cô không giống anh, không hề phòng bị, cô dâng hiến toàn bộ sự dịu dàng của mình, để anh tùy ý chiếm đoạt.
Men rượu sớm đã thấm đẫm bờ môi cùng đầu lưỡi cô, anh ngậm lấy cánh lưỡi nhỏ nhắn ấy, nhẹ nhàng mút vào, ngọt như mật, thơm như rượu.
Thư Dao ôm chặt lấy anh, cố gắng đáp lại, quấn quýt giữa môi răng anh, mút lấy, ngậm cắn.
Cô lẩm bẩm không rõ ràng gọi anh: "Anh ơi… anh ơi…"
Như thể cô càng gọi nhiều lần, người đang hôn cô đây sẽ thật sự là anh trai cô vậy.
Minh, Đình, cô lặng lẽ gọi cái tên này trong lòng, cô cũng rất muốn như Lương Phái San, gọi anh là A Đình, hoặc như vợ tương lai của anh, gọi anh là chồng.
Nhưng anh trai, anh trai… dù thế nào cũng không thể biến thành chồng được.
Đột nhiên có một chiếc gai cắm vào tim, trong khoảnh khắc hốc mắt cô nóng lên, nước mắt từ nơi khóe mắt nhắm chặt tuôn rơi.
Vì cơn xúc động bất chợt, cô nấc lên một tiếng, Minh Đình dịu lại nụ hôn mãnh liệt, rời khỏi bờ môi nóng bỏng của cô, nhưng đúng khoảnh khắc rời đi, anh lại nếm được vị mặn chát của nước mắt cô.
Cô vẫn kề sát môi anh, gương mặt đã đẫm nước mắt.
Anh đưa tay chạm lên đôi má nóng rực của cô, hoảng hốt lau đi nước mắt.
"Dao Dao, bé cưng." Anh ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn đi giọt nước mắt: "Đừng khóc nữa nào bé cưng, là anh trai làm em sợ sao?"
"Không có, không phải." Thư Dao ngơ ngác lắc đầu, lặp đi lặp lại đầy mất mát: "Không có, không phải."
Cô nhất định là hoa mắt rồi, mới có thể nghe nhầm giọng của anh Tụng Thanh thành giọng anh.
Cô siết chặt hai tay, ôm chặt lấy cổ anh, nước mắt gấp gáp, giọng nói cũng gấp gáp: "Anh Tụng Thanh, anh cưới em về nhà được không? Đưa em rời khỏi nhà họ Minh, để em làm vợ anh, mỗi ngày chúng ta đều hôn nhau như vậy được không? Được không?"
Cô ôm chặt lấy Minh Đình, không dám buông tay, như thể chỉ cần buông ra, anh sẽ từ chối.
Thân thể gầy gò của cô run lên khe khẽ trong gió đêm, cô hoảng hốt, áy náy, hỗn loạn, thần trí mơ hồ, cô không biết mình đang nói gì, chỉ khao khát ôm lấy anh, áp sát anh, hận không thể hòa vào trong cơ thể anh.
Cô không muốn nghe thấy anh từ chối.
Nhưng eo đột nhiên đau nhói, một bàn tay lớn siết chặt lấy vòng eo mảnh mai của cô, cơn đau cùng giọng nói của anh truyền đến cùng lúc.
"Thư Dao, em thử nhắc lại lần nữa cho anh coi."
-còn tiếp-