• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ ngày hôm đó, đã mấy ngày Thư Dao không nói chuyện với Minh Đình, mãi đến khi dì Mai nhắc nhở cô rằng sinh nhật của Minh Đình sắp đến, cô mới bắt đầu nghĩ cách làm dịu mối quan hệ lạnh nhạt của họ.

Nhận lỗi sao?

Nhưng cô không cảm thấy mình đã làm sai điều gì, rõ ràng là anh không giải thích được mà cứ khăng khăng rằng cô thiếu quyết đoán và hay thay đổi, đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu tại sao mình lại thiếu quyết đoán? Chỗ nào cho thấy cô hay thay đổi?

Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?

Anh thù dai như vậy, làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được?

Nếu cô chủ động tìm anh để làm dịu tình hình vì ngày sinh nhật của anh, chắc chắn anh sẽ nói những lời mỉa mai với cô thì trong lòng mới cảm thấy thoải mái.

Giả vờ đáng thương? Lấy lòng?

Cô không làm gì sai, tại sao phải chủ động đi lấy lòng? Anh vẫn là anh trai cô, nhưng anh không hề dịu dàng như một người anh trai, tại sao anh không đến tìm cô để xoa dịu tình hình?

Thư Dao càng nghĩ càng cảm thấy mình không sai, nếu không sai, tại sao phải cân nhắc xoa dịu vấn đề?

Vì cô không chủ động nên sự việc đã bị trì hoãn cho đến ngày cuối cùng của trận giao hữu.

Quan Tụng Thanh thi đấu, đúng là Thư Dao nên đi cổ vũ cho anh ấy, nhưng ngày mai đã là sinh nhật Minh Đình mà cô vẫn chưa chuẩn bị gì cả, cô luôn cảm thấy nếu hôm nay về tay không thì chắc chắn sẽ chỉ còn con đường chết thôi.

Hơn nữa, hôm nay có quá nhiều người đến sân bóng rổ để xem trận đấu, cô hơi sợ không khí đông đúc như vậy, nên cô quyết định không đi tham gia náo nhiệt.

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Thư Dao thu dọn cặp sách xong rồi về phía cửa sau trường học, dì Mai lái xe đến đón cô, để cô tránh đám đông, cũng thuận đường đi chọn quà cho Minh Đình.

Thời tiết hôm nay rất tốt, tuy là mùa đông nhưng ánh nắng chiếu vào người vẫn ấm áp, Thư Dao vừa bước những bước chân nhanh nhẹn vừa ngân nga một giai điệu nhỏ, khi sắp ra khỏi cổng trường, cô nghe thấy có người gọi mình từ phía sau: "Dao Dao."

Cô vội vàng quay lại, thấy Kỳ Trân đang chạy về phía mình.

Đồng phục của ban trung học là bộ đồ màu xanh nước biển, đặc biệt nổi bật giữa màu đỏ đất của ban trung học cơ sở các cô.

Kỳ Trân đi ngược dòng người, chạy đến trước mặt cô mà không kịp thở, hỏi: "Em không đi xem trận đấu của anh trai em sao?"

Cô lắc đầu: "Em vừa nói với anh Tụng Thanh là em không đi, mọi người đi xem đi."

"Chị đang nói đến Minh Đình."

Minh Đình?

Thư Dao sửng sốt: "Sao anh ấy lại đi thi đấu?"

Kỳ Trân mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nói: "Đội trưởng đội bóng rổ của bọn họ tối qua bị bong gân mắt cá chân, đành phải nhờ anh trai em tạm thời thay thế."

Nói xong thì chị ấy khá tò mò: "Hôm nay anh ấy chơi mà em còn không biết sao?"

Thư Dao có chút ngượng ngùng. mỗi ngày Minh Đình đều đi sớm về trễ, có lúc cô còn không nhìn thấy anh, huống chi mấy ngày nay bọn họ đang trong chiến tranh lạnh, cô không biết cũng là chuyện bình thường.

"Em có muốn đi xem cùng chị không?"

Hôm nay Kỳ Trân đặc biệt đến ban trung học cơ sở chờ Thư Dao tan học, không phải chỉ để cùng cô xem trận đấu, mà là muốn cùng cô ăn mừng sinh nhật Minh Đình.

Mười tám là độ tuổi quá đặc biệt, chị ấy muốn ở bên cạnh Minh Đình, với danh nghĩa bạn bè.

Nhưng những người quen thuộc với Minh Đình đều biết, anh chưa bao giờ tổ chức sinh nhật.

Cho nên chị ấy chỉ có thể đến tìm Thư Dao, chị ấy nghĩ, có lẽ đi theo Thư Dao thì có thể đạt được điều mình muốn.

Nhưng Thư Dao nói: "Em không đi, tuần sau em có bài kiểm tra toán, em phải về nhà để ôn tập."

Chuyện Thư Dao ôn tập là giả, ý định thực sự của cô là tranh thủ thời gian để chọn quà.

Cô và Minh Đình đã chiến tranh lạnh nhiều ngày, đã đến lúc làm dịu tình hình, vừa vặn hiện tại anh đang bận rộn thi đấu, cô có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.

Khi Kỳ Trân nghe thấy Thư Dao từ chối, lập tức trở nên luống cuống, chị ấy không suy nghĩ nhiều mà kéo Thư Dao đi: "Lần trước lúc Quan Tụng Thanh đấu tập em đã cỗ vũ hăng say như vậy mà, Minh Đình là anh ruột của em đó! Sao em có thể đối xử với anh ấy khác biệt như vậy? Em không sợ anh ấy sẽ tức giận sao?"

"Đối xử với anh ấy khác biệt? Em đâu có đối xử với anh ấy khác biệt đâu?"

Không phải họ đều là anh trai sao? Cô đều đối xử tốt với Minh Đình và Quan Tụng Thanh cả mà.

"Không có vậy tốt nhất." Kỳ Trân kéo cô chạy bước nhỏ: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh lên."

Suy nghĩ của Thư Dao có chút hỗn loạn, cô dường như đột nhiên hiểu được vì sao Minh Đình lại tức giận với cô, nhưng cô không thể nói rõ ra được, tóm lại là có liên quan đến trận đấu tập ngày hôm đó và Quan Tụng Thanh.

Kỳ Trân kéo cô ra tận bên ngoài sân bóng rổ, nhưng khi đến cửa lại không vào được.

Lúc này hai cửa ra vào của sân bóng rổ đầy người vây quanh, cô lập tức lùi lại: "Nhiều người quá, em nên về nhà thôi."

Kỳ Trân tóm chặt cô không thả: "Em đừng lo, chị đã bảo Cận Thư Nghi giữ chỗ cho chúng ta rồi, cứ đi theo chị là được."

Kỳ Trân kéo cô vào phòng chờ qua lối đi nội bộ, toàn thấy người là người.

Khán phòng, hành lang, lối đi an ninh và thậm chí cả đường biên đều chật kín người.

Đã rất lâu cô không ở trong hoàn cảnh đông đúc như vậy, lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhịp tim tăng nhanh không thể kiểm soát.

Kỳ Trân kéo cô đi thẳng đến hàng ghế khán giả phía tây, hàng thứ bảy, hướng về địa điểm thi đấu hôm nay, một vị trí quan sát cực kỳ lý tưởng.

Cô nhìn về phía sân bóng, thấy các cầu thủ mặc áo đen đang khởi động, Sùng Đức mặc áo trắng, Minh Đình và Quan Tụng Thanh vẫn chưa ra sân.

Xung quanh có quá nhiều người, tiếng ồn rất hỗn tạp, cô hơi mất tập trung, trong lúc ngẩn ngơ, cô nghe thấy Kỳ Trân chất vấn Cận Thư Nghi: "Không phải tôi đã bảo cậu giữ hai chỗ sao?"

Thư Dao thu ánh mắt lại nhìn hai người, Cận Thư Nghi nhìn cô một lúc, rồi quay đi và trả lời Kỳ Trân: "Có đâu, cậu chỉ nói là giúp cậu giữ chỗ, tôi không biết cậu sẽ dẫn Dao Dao theo."

Cô ta liếc nhìn trong sân bóng: "Hơn nữa, không phải Minh Đình đã giữ một chỗ cho Dao Dao sao?"

"Sao có thể như vậy được?!" Kỳ Trân vẫn còn nhớ lúc ấy: "Tôi đã nói rõ với cậu là tôi sẽ dẫn Dao Dao theo, bảo cậu giữ hai chỗ, sao cậu lại nghe nhầm được?"

Cận Thư Nghi sửng sốt, không nói gì.

Lúc này Thư Dao mới nhận ra rằng không còn chỗ nào dành cho mình nữa.

Vậy cũng tốt.

Cô khẽ mỉm cười: "Không sao đâu, các chị xem đi, dì Mai vẫn đang đợi em, em đi trước đây."

Vừa quay người lại, Kỳ Trân đã kéo cô lại, nói: "Dao Dao, em đừng đi, vậy ngồi chỗ này của chị đi, chị đi tìm chỗ ngồi khác."

Thư Dao nhìn xung quanh, nơi này nhiều người như vậy, đâu còn chỗ ngồi nào nữa?

Cô định từ chối, nhưng khi cúi mắt xuống thì nhìn thấy túi của Cận Thư Nghi nằm trên đất, không cài khóa, để lộ một góc hộp quà màu xanh da trời.

Nếu cô đoán đúng thì đây hẳn là quà sinh nhật dành cho Minh Đình.

Nhìn lại Kỳ Trân, người không biết sự thật vẫn đang lo lắng nhìn xung quanh.

Sao Cận Thư Nghi có thể nghe nhầm được?

Bởi vì nghe rất rõ nên cô ta mới chỉ chừa một chỗ ngồi này.

Cô ta hiểu Kỳ Trân rất rõ, biết nhất định Kỳ Trân sẽ nhường chỗ ngồi duy nhất cho cô, chỉ cần cô ở lại ngồi cạnh cô ta, sau khi Minh Đình thi đấu xong nhất định sẽ đến đây. Đến lúc đó, bất kể là chúc mừng sinh nhật hay tặng quà, mọi chuyện đều sẽ tự nhiên mà đến, nếu như cô em gái là cô này mềm lòng hơn một chút, nói không chừng còn có thể mời cô ta cùng đi ăn cơm.

Thư Dao không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình.

Thực ra cô biết Kỳ Trân lợi dụng cô để tiếp cận Minh Đình, nhưng cô không để ý, dù sao cùng nhau xem trận đấu cũng không có ảnh hưởng xấu đến bất kỳ ai.

Nhưng Cận Thư Nghi thì khác, cô ta không chỉ muốn lợi dụng Kỳ Trân, mà còn muốn hưởng công sức của Kỳ Trân.

Cô không thích điều này.

Cô kéo Kỳ Trân, muốn chị ấy ở lại, nhưng mới vừa nói một nửa thì bị bởi tiếng ồn ào đột ngột từ khán đài cắt đứt.

"Là Minh Đình!"

Kỳ Trân nhìn về phía sân bóng, vẻ mặt vui mừng: "Anh trai em, hôm nay đẹp trai quá!"

Thư Dao cũng nhìn theo.

Tất cả các cầu thủ trên sân đều cao trên 180cm, thậm chí mặc áo thi đấu tương tự nhau, nhưng cô vẫn nhìn thấy Minh Đình ngay.

Nếu chia độ đẹp trai thành nhiều cấp độ, chỉ có vẻ ngoài đẹp trai là đạt B, nội hàm và khí chất tốt thì đạt A, chỉ khi một người sở hữu sức hấp dẫn có một không hai trên thế gian này, nhiều phẩm chất khó có thể diễn tả chính xác bằng lời thì mới có thể dùng S+ để kết luận.

Minh Đình là S+ trong đám đông, vẻ ngoài của anh không cần bất kỳ trang trí nào, chỉ cần anh đứng đó cũng đã có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô ngơ ngác nhìn mọi người trên sân, nghe thấy Kỳ Trân bên cạnh hưng phấn nói: "Dao Dao, em không biết sao, anh trai em chơi bóng rổ rất giỏi! Chị vẫn không quên được trận chung kết với Tử Kinh hồi năm nhất trung học, thật sự quá tuyệt! Chị không hề khoa trương khi nói rằng 90% người đến xem trận đấu hôm nay đều là đến xem anh trai em!"

Điều này nằm ngoài dự đoán của Thư Dao.

Cô còn tưởng hôm nay có nhiều người đến như vậy chỉ vì đây là trận chung kết.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, rất nhiều khán giả ở hàng ghế đầu vẫn đứng, Thư Dao nhỏ nhắn, hai ba người là có thể hoàn toàn che mất cô.

Cô không cố ý tìm góc nhìn về phía Minh Đình, thậm chí còn đang tìm cơ hội rời đi, nhưng đột nhiên có người ở hàng ghế đầu quay đầu lại, ba, năm, mười, hai mươi người, trong một khoảnh khắc, gần như toàn bộ khán giả ở hàng ghế đầu đều quay đầu lại, đang tìm kiếm điều gì đó.

Thư Dao sửng sốt một lát, đang do dự không biết có nên quay lại hay không, đột nhiên giữa vô số đôi mắt, cô bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Minh Đình.

Anh quay sang nói vài lời với trọng tài, rồi bước về phía cô.

Kỳ Trân hét lên bên cạnh cô: "Anh trai em tới tìm em kìa!!"

Mọi người đều nhìn cô.

Cô nghĩ rằng mình đã quen với việc bị nhìn chằm chằm khi nắm tay Minh Đình đi qua khuôn viên trường, nhưng cô không ngờ rằng vào lúc này, cô sẽ còn bởi vì sự chú ý của những ánh mắt này mà tim đập rộn lên.

Cô đứng đó ngơ ngác, nhìn Minh Đình đi từng bước một về phía mình.

Mỗi bước chân của anh dường như đều giẫm lên trái tim cô, dù nhanh hay chậm, nhịp điệu đều hoàn toàn bị anh kiểm soát.

Vì sao như vậy?

Cô không thể tìm ra câu trả lời.

Rõ ràng bọn họ là anh em, anh trai chăm sóc em gái là chuyện đương nhiên, hẳn lần này cô cũng nên cảm thấy yên tâm thoải mái, nhưng tại sao tim cô lại đập nhanh hơn? Tại sao lại bối rối thế? Tại sao lại muốn giữ cảm giác của khoảnh khắc này cho riêng mình?

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên họ nắm tay nhau.

Cô chỉ ngơ ngác đứng đó, bị Minh Đình dẫn đi thẳng đến khu vực dự bị thay người ở bên sân, trong quá trình này, cô thậm chí còn quên gọi anh một tiếng anh.

Minh Đình dừng lại, quay sang hỏi cô: "Em thà chịu phạt đứng dưới khán đài cũng không muốn nói chuyện với anh sao?"

"Không… không có."

"Không không có?" Minh Đình cố tình bắt chước giọng điệu của cô.

"Không có!" Cô trả lời một cách dứt khoác.

Khóe miệng của Minh Đình mang theo nụ cười nhàn nhạt, tự nhiên đưa tay nhéo mặt cô, lực không mạnh, nhưng tuyệt đối không nhẹ, tựa như là đang trút giận vì mấy ngày nay chiến tranh lạnh, nhưng cũng là một hành động trực tiếp phá băng.

Cách anh chủ động cải thiện mối quan hệ, luôn khiến người khác ngạc nhiên.

Thư Dao bị đau nhíu mày, rõ ràng vui mừng trong lòng, nhưng cố ý che giấu giả bộ tức giận: "Trận đấu sắp bắt đầu rồi, anh nhất định phải biểu hiện thật tốt, đừng làm em mất mặt!"

Minh Đình hơi nhướng mày: "Nếu như làm em mất mặt thì sao?"

"Không có nếu như."

Cô chắc chắn đến không thể chắc chắn hơn nữa, không có nếu như.

Bất kể anh làm gì, làm như thế nào, hay kết quả ra sao, cũng sẽ không mất mặt.

Nhưng anh lại nói: "Vậy thì em phải hét to hơn, nếu anh không nghe thấy, không chừng sẽ có nếu như đâu."

Nói xong, anh quay người và đi về phía giữa sân.

Thư Dao sửng sốt một lát, sương mù trước mắt dường như đột nhiên tan biến, giúp cô nhìn rõ nguyên nhân vì sao mấy ngày nay anh lại chiến tranh lạnh với cô.

Cô cố gắng kìm nén nụ cười cong cong trên môi, thầm mắng anh trong lòng: "Ngây thơ."

Cỗ vũ cho Quan Tụng Thanh cũng khiến anh phải ghen tỵ sao?

Trận đấu sắp bắt đầu, cô không dư thời gian để ngẫm nghĩ.

Cô thực sự muốn cổ vũ cho anh thật to như Minh Đình đã nói, nhưng tiếng reo hò của khán giả rõ ràng lớn hơn tiếng reo hò của cô rất nhiều, giọng nói của cô hoàn toàn bị át đi, ngay cả giọng nói của chính mình cô cũng không nghe thấy được.

Bầu không khí của trận đấu này quá nóng, không một ai trong số khán giả có thể ngồi yên, nếu không phải cô đứng cạnh sân vận động, có lẽ Minh Đình còn chẳng nhìn thấy người cô.

Cô biết Minh Đình không nghe thấy tiếng mình, nhưng cô vẫn không từ bỏ việc hét lên, ánh mắt cô chỉ tập trung vào Minh Đình, nhìn anh nhảy, chạy nhanh, vẫy tay, chuyền bóng, tới gần bỏ bóng vào rổ.

Mỗi khung hình mà mắt cô có thể ghi lại đều là một tấm poster thể thao cực kỳ năng động, anh xứng đáng là một ngôi sao lớn, mỗi khung hình đều tuyệt vời.

Trận đấu sắp kết thúc, khoảng cách điểm số giữa hai bên không quá lớn, Minh Đình bị theo dõi chặt chẽ, đối phương biết anh có thể dễ dàng ghi điểm, cho nên nửa sau của trận đấu gần như phòng thủ nghiêm ngặt đối với anh.

Mọi người đều chú ý đến Minh Đình, ai cũng hy vọng bóng có thể được chuyền đến tay anh, để anh có thể dẫn dắt đội đi đến chiến thắng.

Nhưng anh không phải anh hùng trong mắt người khác, cũng chưa bao giờ dùng lối chơi cá nhân để chứng minh khả năng mình.

Khi đối thủ nhìn chằm chằm vào mình, anh sẽ sử dụng nhiều động tác giả khác nhau để tập trung hỏa lực, cố gắng hết sức tạo cơ hội ghi bàn cho đồng đội.

Thư Dao không hiểu bóng rổ, cũng không biết quy tắc và chiến thuật trên sân, nhưng cô có thể hiểu được Minh Đình và biết rằng anh đang hỗ trợ.

Trong hiệp đấu cuối cùng, Minh Đình gần như không thể chạm được bóng, ngay cả khi chạm được bóng, anh cũng nhanh chóng chuyền bóng cho đồng đội.

Có người trong khán phòng không hiểu được hành động của anh, thậm chí có người còn thở dài vì anh chuyền bóng đi, nhưng Thư Dao lại rất vui vẻ, cô biết người cô ngưỡng mộ không phải là người thích độc chiếm sự chú ý hay tìm kiếm vinh quang, anh không ngại dùng năng lực của mình để nâng đỡ người khác.

Vậy nên nếu anh không thể lấy được bóng và không thể ghi bàn thì có sao đâu?

Cô không hề cảm thấy mất mặt chút nào, thậm chí còn tự hào về anh.

Tiếng còi vang lên, trận đấu kết thúc, Sùng Đức thắng với lợi thế nhỏ, sự bồn chồn trên khán đài vẫn tiếp diễn, các cầu thủ của cả hai đội vẫn đang bắt tay nhau, chỉ có Minh Đình nhìn cô ngay từ đầu, đôi mắt sáng như sao mai, tràn đầy ánh sáng tràn về phía cô.

Cô bị thu hút bởi ánh sáng thuần khiết đó, chạy về phía anh bất chấp mọi thứ.

Minh Đình bước về phía cô qua đám đông, dang rộng vòng tay ôm cô và nhấc cô lên cao.

Thư Dao nhấc chân lên khỏi mặt đất, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, trong khoảnh khắc gần sát nhau, mặt cô đã ướt đẫm mồ hôi nóng hổi từ thái dương anh, nghe anh hỏi: "Anh có làm em mất mặt không?"

"Không có!"

"Không có!"

Cô lớn tiếng nói, không có.

"Anh siêu đẹp trai siêu lợi hại!

"Còn gì nữa không?"

Hơi thở của Minh Đình vẫn còn hơi loạn, nhiệt độ toàn thân dồn về phía cổ Thư Dao, khiến cô cũng cảm thấy nóng bừng.

Vào một ngày đặc biệt như thế này, cô ấy không quên nói: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ".

"Ừ".

"Còn gì nữa không?"

Còn gì nữa?

Thư Dao lập tức bối rối, còn gì nữa? Một món quà sao?

Cô còn chưa kịp chuẩn bị.

Cô đang định thú nhận thì nghe Minh Đình vội vàng nói: "Đi lấy cặp sách rồi theo anh."

Thư Dao nghe vậy không hiểu ý anh là gì, mãi đến khi cô quay lại nhìn khán giả, rốt cuộc cô mới tin lời Kỳ Trân nói lúc trước -

90% người đến xem trận đấu hôm nay đều là đến xem anh trai cô!

Sinh nhật của Minh Đình không phải là bí mật, mấy năm nay cũng có nhiều người đã viết thư tình và bày tỏ tình yêu với anh, hôm nay có rất nhiều người xếp hàng để tặng quà cho anh.

Trước giờ anh không nhận bất kỳ lá thư tình, và những món quà ngày hôm nay cũng vậy.

Thư Dao không dám chậm trễ nữa, cầm cặp sách đi theo Minh Đình.

Sân bóng rổ đông đúc và ồn ào, Thư Dao bị Minh Đình kéo chạy về phía một hành lang đóng kín, cô tò mò: "Chúng ta không ra ngoài sao?"

Minh Đình dẫn cô vào sâu hơn trong hành lang: "Em nghĩ chúng ta có thể ra ngoài không?"

Đúng vậy, cho dù có ra khỏi sân bóng rổ, bọn họ cũng không thể rời khỏi trường học, vẫn nên tìm một chỗ trốn đi, đợi đám đông tản đi rồi mới rời đi thì tốt hơn.

"Vậy chúng ta phải trốn bao lâu nữa?"

Minh Đình không trả lời.

Hành lang này dẫn đến phòng chờ VIP của sân bóng rổ, trận đấu hôm nay không có khách quý nào được mời đến, vì vậy lúc này không có ai ở phòng chờ.

Tiếng ồn ào trong sân bóng rổ vẫn tiếp tục, trên tường bên trong có một ô cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong sân bóng rổ, Thư Dao không có ý định để ý đến nó, toàn bộ tâm trí đều nghĩ đến món quà sinh nhật của Minh Đình.

Cô thực sự không đoán được Minh Đình đang nghĩ gì, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi thẳng: "Anh, anh muốn quà sinh nhật gì?"

"Suỵt…"

Có người vội vã đi từ phía bên kia hành lang.

Minh Đình kéo cô vào một điểm mù hơi tối, tấm biển "Đang sửa chữa" che khuất, vừa đủ để che đi bóng dáng của họ.

Điểm mù rất hẹp, Thư Dao chỉ có thể áp chặt vào người Minh Đình, nhịp tim của anh rất gần cô, ngay bên tai cô, vừa mạnh mẽ vừa sôi nổi.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cười ngọt ngào: "Anh muốn quà gì?"

"Anh muốn em…"

Anh còn chưa nói hết câu thì đã bị một giọng nữ tức giận và lo lắng ngắt lời: "Quà của cậu là để tặng cho ai? Cậu tặng Minh Đình một hộp bao cao su làm quà mừng trưởng thành trước mặt Quan Tụng Thanh sao? Cậu không thấy ghê tởm sao Cận Thư Nghi?"

Bao cao su? Cận Thư Nghi?

Thư Dao nghĩ đến hộp quà màu xanh, bên trong hóa ra là bao cao su.

"Bao cao su không phải thực tế hơn tranh trừu tượng của cậu sao?"

Kỳ Trân bật cười ha ha một tiếng: "Thực tế? Sao nào? Câu còn mong anh ấy dùng nó với cậu à?"

Cận Thư Nghi không nói gì.

Kỳ Trân tức giận không thôi: "Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Quan Tụng Thanh."

"Gọi đi." Cận Thư Nghi bình tĩnh nói: "Cậu thử xem anh ấy tin cậu hay tin tôi."

"Cậu còn biết xấu hổ không?!" Kỳ Trân hét lớn một tiếng: "Ăn trong chén nhìn trong nồi, cậu cũng không chịu nhìn gương đi, cậu như vậy làm sao Minh Đình có thể nhìn cậu lâu hơn?"

Cận Thư Nghi cười: "Anh ấy có nhìn cậu nhiều hơn không? Cậu cố gắng lấy lòng Thư Dao như vậy, cậu cho là Minh Đình không nhìn thấu được suy nghĩ của cậu sao? Cậu lợi dụng Thư Dao, tôi lợi dụng Quan Tụng Thanh, cậu cao quý hơn tôi sao? Cậu luôn cho rằng mình hơn tôi về mọi mặt, nhưng ít nhất tôi cũng có thể ngủ với Quan Tụng Thanh, còn cậu thì sao? Cho dù cậu tắm rửa sạch sẽ đưa đến cửa, cũng không ai muốn cậu?"

"Cậu…!"

Tiếng bước chân lập tức vang lên, Kỳ Trân tức giận: "Cận Thư Nghi cậu đứng lại cho tôi!"

Thư Dao nghe thấy mà sửng sốt một lúc, vội vàng ngẩng đầu nhìn Minh Đình.

Cuộc đối thoại giữa Cận Thư Nghi và Kỳ Trân khiến cô lấy được rất nhiều thông tin, rõ ràng cô muốn nói, Cận Thư Nghi là kẻ nói dối, Quan Tụng Thanh chưa từng ở bên cô ta, nhưng cô không có chứng cứ chứng minh Cận Thư Nghi và Quan Tụng Thanh chưa từng ngủ với nhau.

Suy nghĩ của cô liên tục đảo lộn, rồi lại tò mò: "Anh, anh cần bao cao su sao?"

Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng, có thể thực sự hữu ích.

Minh Đình nhíu mày, nắm lấy mặt cô: "Dùng với em à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK