Ánh mắt giao nhau với Văn Nhã kéo dài năm giây, Thư Dao quay đầu: "Cảm ơn anh, nhưng mà em… bị dị ứng với quả la hán."
Trần Gia Trạch và Cao Nhiên lập tức im bặt.
Nhưng sắc mặc Tống Tinh Chu vẫn không đổi, chỉ mỉm cười nói: "Được, anh nhớ rồi."
Thư Dao dù sao cũng có chút ngại ngùng, đáp lại một nụ cười hơi áy náy rồi mới xoay người đi.
Môi trường ríu rít bỗng nhiên im lặng, buổi biểu diễn bắt đầu đúng giờ.
Hôm nay khán phòng chật kín chỗ, nhóm đầu tiên lên sân khấu chọn một bài của Coldplay, khúc dạo đầu guitar quen thuộc vang lên, là [Yellow].
Suy nghĩ của Thư Dao phiêu dạt theo tiếng ghi-ta.
Ba cô, Thư Minh Viễn, trước đây thường nghe nhạc của Coldplay ở nhà, những năm tháng rời nhà mưu sinh, ông ấy từng làm ca sĩ chạy show quán bar, thường hay hát Coldplay.
Trong sự nghiệp âm nhạc của cô, Thư Minh Viễn là người thầy vỡ lòng tuyệt đối, chỉ là mỗi khi hồi tưởng lại quá khứ, ký ức về âm nhạc luôn bị một khuôn mặt khác chiếm trọn.
Màn hình điện thoại sáng lên, hôm nay đã là 23 tháng 12, lần cuối cùng gặp Minh Đình là vào sinh nhật anh, ngày 13 tháng 11.
Bốn mươi ngày, cô đã không gặp anh bốn mươi ngày rồi.
Bên nhau nhiều năm, đây là lần đầu tiên họ xa nhau hơn một tháng.
Trên sân khấu buổi biểu diễn vẫn tiếp tục, nhưng cô vẫn hờ hững, chỉ dùng đầu ngón tay xoay vòng cái móc tất chân dưới vạt váy.
Khi buổi diễn gần đến hồi kết, cô đứng dậy đi về phòng thay đồ ở hậu trường.
Cô cởi chiếc áo khoác ngắn trên người, tiện tay tháo hai chiếc cúc trước ngực, thay đôi tất lưới dài trong túi, kéo vạt váy lên, móc cái móc tất vào đầu trên.
Lớp trang điểm của cô vẫn tinh tế thanh nhã, ngay cả ánh mắt cũng trong trẻo lạnh lùng, chỉ có khe rãnh mơ hồ trước ngực tuyên cáo sự phản nghịch của cô.
Lúc bước ra khỏi phòng thay đồ, Văn Nhã liếc nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi.
Thư Dao đưa áo khoác cho cô ấy, men theo hành lang đến bên sân khấu chờ lên diễn.
Mấy người trong ban nhạc cũng kinh ngạc với cách ăn mặc của cô, dù ánh sáng mờ tối, Văn Nhã vẫn nhìn rõ những ánh mắt bừng sáng xung quanh.
Trần Gia Trạch vừa định mở miệng, nghiêng đầu liền thấy ánh mắt cảnh cáo của Văn Nhã, bèn mím môi, không dám nói gì.
Tống Tinh Chu là người đầu tiên đứng bên cạnh Thư Dao, lặng lẽ chắn đi những ánh nhìn soi mói kia.
Anh ta cao quá, dù đã hết sức tránh né vị trí đó, nhưng mảng trắng ấy vẫn vô cùng nổi bật, khiến người ta khó mà phớt lờ.
Hương nước hoa trên người Thư Dao rất nhạt, phải đến gần mới ngửi thấy, không phải mùi hương hoa hay trái cây thường gặp, không ngọt cũng không nồng, giống như hương thơm tự nhiên của cơ thể sạch sẽ sau khi tắm, là sự ấm áp và nhẹ nhàng, khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần hơn.
Khi tâm trí đang rối bời, nhóm trước vừa xuống sân khấu, Tống Tinh Chu vô thức nghiêng người về phía Thư Dao, đảm bảo không ai có thể đụng vào cô.
Thư Dao chậm rãi ngước mắt, bên môi vương ý cười.
Buổi diễn kéo dài hơn một giờ, lúc này ghế khán giả còn đầy hơn cả lúc đầu, có bao nhiêu người kiên nhẫn chờ đợi, chỉ vì bài cuối cùng của họ.
Thư Dao bước lên sân khấu chỉnh micro, từ lúc họ lên sân khấu, khán phòng đã không ngừng xôn xao, cô thậm chí còn nghe thấy khán giả hàng đầu bàn tán rằng cô và Tống Tinh Chu đẹp đôi.
Tống Tinh Chu cũng nghe thấy, nhưng chỉ điềm nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục chỉnh âm.
Không khí sôi động hẳn khi Tống Tinh Chu mở lời giới thiệu các thành viên ban nhạc, dưới sân thậm chí có nữ sinh lớn gan hét lên: "Chồng ơi anh đẹp trai quá!"
Giáo viên môn chuyên ngành hàng đầu ngoảnh lại: "Ai hét đấy? Tan diễn đừng đi vội!"
Thư Dao không nhịn được cười.
Nhưng Tống Tinh Chu không phản hồi, chỉ giới thiệu bài hát được chọn hôm nay: "Make me wanna die."
Một luồng sáng lạnh chiếu xuống sân khấu, tiếng trống vang lên, dưới sân lập tức có tiếng hét chói tai, tiếng bass và ghi-ta theo sát hòa vào, bầu không khí buổi diễn hôm nay cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm.
Giọng hát của Thư Dao cực kỳ dễ nhận diện, trầm thấp, lười biếng, mang theo một chút khàn, như được bọc trong lớp nhung đỏ, ban đầu nghe mềm mại, nhưng càng nghe càng cảm nhận được sự gợi cảm và sâu lắng ẩn trong lớp nhung ấy.
Nghe cô hát giống như đang ăn một viên sô-cô-la rượu vừa ngọt vừa cay, thơm nồng đậm đà, có một loại ma lực khiến người ta lưu luyến không thôi.
Tống Tinh Chu chơi ghi-ta rất giỏi, từ khúc dạo đầu, vô số ống kính điện thoại của nữ sinh dưới khán đài đã hướng về anh ta.
Âm nhạc bùng nổ, bầu không khí nóng bỏng, dù anh ta không làm gì, chỉ cần đứng đó cũng đủ thu hút một loạt tiếng hét vang.
Nhưng một người rực rỡ như vậy, lại cam tâm tình nguyện đứng đệm hát cho người khác, khiến bao người ghen tị.
Buổi diễn kết thúc, tiếng vỗ tay và tiếng la hét dưới sân vẫn không ngừng, Thư Dao cũng hát đến thỏa thuê.
Cô đang lấy hơi, vừa nghiêng đầu đã thấy Tống Tinh Chu bước về phía mình.
Mùi hương thanh lạnh đến gần, cô bị anh ta ôm trọn vào lòng, hơi thở ấm áp phả bên tai, khoảnh khắc chạm vào, cô như cảm nhận được sự mềm mại nơi bờ môi anh ta.
Thư Dao sững người.
Tiếp xúc da thịt không báo trước mang đến một cơn run rẩy như điện giật, cô không kịp để tâm phản ứng trong thoáng chốc của mình, chỉ cuống cuồng ngoảnh lại nhìn lối thoát hiểm.
Văn Nhã vẫn đứng ở đó, mặt không biểu cảm.
Tiếp xúc chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, chưa kịp để cô có phản ứng gì thêm, Tống Tinh Chu đã lùi ra.
Dưới sân tiếng reo hò vẫn tiếp tục, thậm chí có người hét lớn: "Ở bên nhau đi!"
Tống Tinh Chu thấy cô đứng cứng đờ bất động, nụ cười bên môi lập tức tan biến.
"Dao Dao… em ổn chứ?"
Khán phòng ồn ào vô cùng, nhưng Thư Dao lại nghe rõ mồn một tiếng răng va vào nhau phát ra từ cơn run rẩy toàn thân của chính mình.
Bị quá nhiều ánh mắt dõi theo, cô chỉ có thể vội vã rời khỏi đó, bàng hoàng lắc đầu.
"Không sao."
Ai cũng có lúc không thể kiểm soát được, cô có thể hiểu.
Nhưng mãi đến khi Văn Nhã đi đến bên sân khấu đón cô, khoác áo choàng lên người cô, cô vẫn không ngừng run rẩy.
Văn Nhã lo lắng cho cô, bảo vệ cô đi ra ngoài: "Về nhà trước đi, tôi sẽ nhắn tin cho Khúc Thụy."
Nhịp tim Thư Dao rối loạn, đôi mày mảnh khẽ nhíu lại, hàng mi đen khẽ run, vành mắt đỏ hoe, cơ thể cô run rẩy không ngừng, trong đầu như có vô số thiên thạch va đập, đau đến tê dại.
Cô đưa tay ôm lấy lồng ngực, cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, giữa những nhịp đập phập phồng nơi lồng ngực, khuôn mặt anh lại hiện lên trong tâm trí.
Cô rất muốn hỏi Văn Nhã, khi nào anh về, nhưng lời đến bên môi lại cứng rắn nuốt xuống.
Vì cái ôm bất ngờ này, suốt đường quay lại bãi đỗ xe, tinh thần cô vẫn cứ hốt hoảng, mãi đến khi ngồi vào xe mới cảm thấy một tia bình ổn.
Điện thoại trong túi đã rung vô số lần, cô biết Tống Tinh Chu đang tìm mình.
Mở WeChat, tin nhắn của Tống Tinh Chu đã kín cả màn hình.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm và sự áy náy của Tống Tinh Chu, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình thật lâu cũng không trả lời.
Văn Nhã khởi động xe rời khỏi trường học, bầu trời trên cao không biết từ khi nào đã âm u trở lại, kéo theo cảnh sắc ven đường cũng tối sầm.
"Đây không phải lần đầu tiên anh ta như vậy đúng không?" Văn Nhã đột nhiên mở miệng hỏi.
Thư Dao bỗng giật mình, tắt màn hình điện thoại.
Mỗi lần phản ứng căng thẳng kết thúc, cô luôn thất thần một lúc lâu, giờ phút này tuy đầu óc rối loạn, nhưng cô vẫn hiểu được ẩn ý trong lời của Văn Nhã.
Ánh mắt cô lóe lên, giải thích: "Chỉ là biểu diễn thôi, kết thúc ôm nhau xem như lễ nghi."
"Thật sao?"
Thư Dao nhớ đến Minh Đình, lại nói: "Anh ấy cuối năm bận nhiều việc, đừng lấy mấy chuyện vặt vãnh của tôi đi phiền anh ấy."
Văn Nhã hai tay nắm chặt vô lăng, lạnh lùng buông một câu: "Biết rồi, Thư tiểu thư."
Trong lòng Thư Dao vẫn thấp thỏm bất an.
Văn Nhã chỉ khi tức giận mới gọi cô là "Thư tiểu thư".
Nhưng nghĩ kỹ lại, lần trước lúc Tống Tinh Chu giúp cô khoác áo Văn Nhã cũng nhìn thấy, nhưng Minh Đình thì không biết.
Như vậy, cô cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Xe chạy vào vườn Phương Nhuy, xuyên qua con đường ngập bóng cây ngô đồng rợp trời, chính là nơi cô đã sống suốt bảy năm qua.
Minh Tinh đã nghe thấy tiếng động cơ xe từ sớm, đang đứng sẵn trước cửa chờ, vừa thấy Thư Dao bước vào thì lập tức tung tăng chạy tới, rên rỉ làm nũng.
Minh Tinh là một chú Doberman Mỹ, năm nay bảy tuổi, một chú chó bảo vệ vô cùng trung thành.
Minh Tinh vóc dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc, nhìn bề ngoài oai phong lẫm liệt như một "tên côn đồ mặc vest", nhưng thực chất là một con thú cưng thích làm nũng, lúc nào cũng quấn lấy Thư Dao như một con cún nhỏ.
Thư Dao sợ tiếp xúc cơ thể, nhưng triệu chứng này chỉ giới hạn ở con người.
Những ngày Minh Đình không ở nhà, Minh Tinh luôn theo sát cô không rời, mang lại cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.
Như thể nhận ra tâm trạng Thư Dao hôm nay không tốt, Minh Tinh không như mọi khi lao đến ôm cô, mà chỉ ngoan ngoãn đi theo cô lên lầu, làm một người bạn đồng hành yên lặng.
Căn biệt thự này tổng cộng có bốn tầng, tầng một là phòng khách, tầng hai trước kia là nơi mẹ Minh Đình sử dụng, nhưng đã bỏ trống vài năm, chỉ có Văn Nhã thỉnh thoảng ở lại phòng khách.
Tầng ba, phía đông là lãnh địa của Minh Đình, phía tây thuộc về Thư Dao.
Tầng âm một là phòng chiếu phim và giải trí, hướng ra ngoài là vườn sau và hồ bơi.
Phía tây biệt thự còn có một tòa nhà phụ, là gara và hầm rượu, bên trong chất đầy những bộ sưu tập của Minh Đình.
Thư Dao vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên bước vào đây, ngôi nhà này như một tòa lâu đài của công chúa, lớn đến mức có thể lạc đường.
Vừa về đến nhà, cô liền đi thẳng lên lầu vào phòng tắm, hôm nay cô vốn đã mặc ít, lại còn bị gió lùa, lúc này đầu đau như búa bổ.
Dì Mai lo lắng cho cô, nấu đồ ăn thanh đạm rồi nhờ Văn Nhã mang lên phòng.
Cô bước ra từ phòng tắm thì đúng lúc gặp Văn Nhã đang đi vào.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Văn Nhã hỏi.
Thư Dao thần sắc uể oải, khẽ gật đầu rồi nằm phịch xuống giường.
Văn Nhã nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, không nhịn được nói: "Tống Tinh Chu tuổi còn nhỏ, lần đầu tiên chạm vào cậu, tôi tạm coi là cậu ta không kiềm chế được, nhưng sau khi thấy cậu bị Trần Gia Trạch khoác vai, cậu ta cũng biết rõ cô sẽ có phản ứng gì, vậy mà đến hôm nay, cậu ta vẫn muốn dùng cách tiếp xúc cơ thể để chứng minh cậu ta có vị trí đặc biệt trong lòng cậu."
Văn Nhã dừng lại hai giây, rồi nói tiếp: "Cậu vốn không thích cậu ta, sao lại phải tìm lý do để giúp cậu ta?"
Hàng mày Thư Dao khẽ giật, không biết phải giải thích thế nào.
Cô thực sự muốn dùng sự phản nghịch cố ý của mình để ép Minh Đình trở về, nhưng lại không muốn Minh Đình biết Tống Tinh Chu đã ôm cô.
Văn Nhã thấy cô không nói gì, chỉ dặn dò đôi câu rồi định rời đi.
Thư Dao nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy rời xa, mới vội vàng lên tiếng hỏi: "Anh ấy có nói bao giờ về không?"
Văn Nhã hơi dừng chân, hơi ngoái lại đáp: "Sau khi giải đấu kết thúc có tiệc rượu Giáng Sinh, lại là cuối năm, nếu không có gì ngoài ý muốn, Minh tổng chắc sẽ ở lại Cảng Thành để đón năm mới cùng chủ tịch."
"Ừm."
Giọng Thư Dao rất nhẹ, như một làn khói mong manh, chậm rãi bay lên, rồi tan biến không dấu vết, bao nhiêu bất lực giấu trong đó cũng không ai nhận ra.
Sau khi Văn Nhã đi, Minh Tinh chậm rãi đi đến bên giường Thư Dao, thân thiết dựa vào gối cô.
Thư Dao nghe thấy tiếng thở dài vô cớ của Minh Tinh, đưa tay vuốt ve nó.
"Em cũng nhớ anh ấy sao?" Cô khẽ hỏi.
Minh Tinh khe khẽ rên lên một tiếng, như đã cho cô câu trả lời.
Bên ngoài vang lên tiếng mưa rơi tí tách, không biết từ bao giờ cơn mưa đã bắt đầu.
Xa xa bóng cây càng thêm dày, ánh đèn ảm đạm, rừng sâu trong mưa luôn giăng đầy sương mù, kính cửa sổ phủ một lớp trắng mỏng, tầm mắt Thư Dao dần mơ hồ.
Những lần gặp gỡ anh trong ký ức, luôn là những ngày mưa, nước mưa tràn ngập, thấm đẫm mối tình của cô, trong một góc khuất không ánh sáng, nảy mầm, lớn lên.
Cô rất mong mưa tạnh.
Nhưng mưa tạnh rồi, góc tối ấy vẫn không thấy ánh sáng, tình yêu cứ thế chất chồng, mốc meo, mục rữa, cho đến một ngày hoàn toàn chết đi.
-còn tiếp-