• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Đình bỏ mặc Thương Đình Châu suốt mấy ngày, quả nhiên Thương Đình Châu mất kiên nhẫn, lén móc nối với một số cơ quan truyền thông để tung tin.

Ông ta không chỉ giấu nhẹm việc bản thân đã ngoại tình trong hôn nhân, còn phóng đại mối quan hệ giữa Minh Lệ và Thư Minh Viễn, tạo dựng hình tượng một nữ chủ tịch đa tình, độc ác và đầy dối trá, vỏ bọc bên ngoài hào nhoáng nhưng thực chất lại thấp kém, thành nạn nhân vô tội không thể đánh trả không dám cãi lại, cuối cùng ông ta đã đính kèm giấy ủy quyền ly hôn của Minh Lệ trước khi gặp chuyện.

Đúng vậy, luật sư Tiêu đã vô tình tiết lộ một góc giấy ủy quyền, hai ngày sau, giấy ủy quyền đã xuất hiện trên bàn làm việc của Thương Đình Châu.

Có tờ giấy ủy quyền này, câu chuyện được Thương Đình Châu biên soạn cẩn thận đã có bằng chứng xác thực, ông ta kể "Âm mưu" của Minh Lệ một cách sống động, trợ lý Dương đã có những đóng góp lớn cho Thương Đình Châu.

Tuy nhiên vận khí của Thương Đình Châu không tốt lắm, vào ngày ông ta đăng bài viết, một nam diễn viên trẻ nổi tiếng và một nữ minh tinh có ngoại hình nổi bật chính thức công khai mối quan hệ tình cảm, cuộc khẩu chiến của người hâm mộ hai bên tràn ngập trên tất cả các nền tảng xã hội lớn, khiến kế hoạch tuyệt vời của Thương Đình Châu tan thành bọt nước, không gây ra bất kỳ làn sóng nào.

Thương Đình Châu thất bại, nhưng bức thư đầy nước mắt được ông ta đóng gói cẩn thận ấy vẫn được giao tận tay cho Minh Lãng, cậu của Minh Đình.

Minh Lệ có hai người anh trai, anh cả Minh Lãng từ nhỏ đã được kỳ vọng rất nhiều, bản thân ông ấy vốn đã xuất chúng hơn người, sau khi tốt nghiệp Cambridge ở tuổi 23 ông ấy chủ động tham gia vào sự phát triển kinh tế trong và ngoài nước của Cảng Thành với tư cách là phó chủ tịch của Tập đoàn Minh Tỷ, năm 27 tuổi ông ấy được bầu làm phó chủ tịch Liên đoàn Thanh niên Cảng Thành, cùng năm ông ấy được bầu làm thành viên của Liên đoàn Thanh niên Quốc gia, chính thức bắt đầu sự nghiệp chính trị của ông ấy.

Những năm gần đây Minh Lãng nỗ lực thúc đẩy sự phát triển kinh tế và đời sống của Cảng Thành và vùng vịnh lớn, thành lập Quỹ Minh Thiên, tích cực tham gia hoạt động từ thiện, đề xuất và thúc đẩy nhiều kế hoạch kinh tế, có những đóng góp đáng kể cho sự phát triển kinh tế của hai quận.

Nhờ vậy ông đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc trong giới kinh doanh, trở thành nhân vật quan trọng trên con đường phát triển kinh tế của hai quận.

Nhà họ Minh có một trụ cột như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hành vi sai trái của Thương Đình Châu, thông cáo báo chí của ông ta đã biến mất khỏi toàn bộ Internet sau mười lăm phút đăng tải, các thuật ngữ liên quan cũng bị hạn chế tìm kiếm.

Minh Lãng vừa biết tin liền bay tới Nam Thành, chỉ mất bốn tiếng đã có mặt tại Vườn Phương Nhuy.

Đến năm rưỡi, Thư Dao đọc xong sách định xuống lầu ăn cơm, vừa xuống đến lầu hai đã nhạy bén phát hiện bầu không khí trong nhà không đúng.

Tuy rằng bình thường ở Vườn Phương Nhuy không có nhiều người, nhưng lúc ăn cơm dì Mai và dì Tô đều sẽ bàn chuyện ăn uống, tối nay lại khác, dưới lầu không hề có tiếng nói chuyện.

Bước chân Thư Dao chậm lại, vịn vào lan can bước từng bước xuống.

Khi tầm nhìn dần rộng ra, Thư Dao nhìn thấy Minh Lãng đang cau mày ngồi trên ghế sofa, ngồi đối diện với ông là hai trợ lý và một vệ sĩ, lúc này vẫn đang làm việc trên laptop.

Bước chân cô rất nhẹ, nhưng Minh Lãng mới liếc mắt đã nhìn thấy cô.

Trước khi đến Vườn Phương Nhuy, Minh Lãng không tin mình có một đứa cháu gái được nuôi dưỡng ở bên ngoài, cho đến khi nhìn thấy đôi mắt của Thư Dao.

Giống, quá giống rồi.

Ông ấy đứng dậy, nhẹ giọng hỏi: "Cháu là Thư Dao à?"

Thư Dao gật đầu, đưa mắt nhìn dì Mai đang tới phòng khách nhờ giúp đỡ.

Dì Mai liền hiểu, giới thiệu: "Đây là cậu Minh Lãng."

Lúc đầu Dì Mai không biết lai lịch của Thư Dao, trên thực tế ngoại trừ Quan Tụng Thanh và bác sĩ Trương, không ai chắc chắn liệu Thư Dao có phải là con gái của Minh Lệ không.

Từ khi Minh Đình quyết định để Thư Dao diễn kịch, Thư Dao liền có một thân phận hoàn toàn mới, mọi người ở Vườn Phương Nhuy đều tin, vì vậy dì Mai giới thiệu về Minh Lãng với Thư Dao hiển nhiên dựa trên quan hệ họ hàng.

Thư Dao sớm đã chuẩn bị tinh thần, nhưng đột ngột đối mặt với gia đình Minh Đình, cô vẫn cảm thấy căng thẳng.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô vẫn không thể gọi được tiếng "Cậu", chỉ có thể đứng đó im lặng, không biết nên làm gì tiếp theo.

Minh Lãng nhận ra sự dè dặt của cô bé, nhưng cũng không ép buộc, chỉ bảo dì Mai ăn trước.

Mặc dù trong lòng ông ấy hơi nghi ngờ, nhưng trước khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm quan hệ thân nhân, ông ấy sẽ không tin bất kỳ lời nói nào.

Minh Đình về nhà trước bữa tối, lúc anh vào nhà, Minh Lãng vừa kết thúc công việc ngồi trong phòng ăn.

Thư Dao ngồi thẳng trên bàn ăn, trông lo lắng như đang tham gia kì thi cao học vậy.

Minh Đình không thân thiết cũng không xa cách với Minh Lãng, tuy Minh Lãng không chịu nổi tính ngông cuồng của anh, nhưng tốt xấu gì cũng là người giữ thể diện, sẽ không đánh mắng anh như Minh Quân Thành, nên anh vẫn đối xử lễ phép với Minh Lãng.

Thấy Minh Đình bước vào, Minh Lãng đặt khăn tay xuống chào hỏi: "Về rồi à, ăn cơm trước đi."

Minh Đình không chút do dự đồng ý, cũng không vì Minh Lãng là trưởng bối mà nói chuyện cung kính, ngược lại nói với ông: "Lần sau đến thì báo trước một tiếng, ông đột nhiên xuất hiện ở nhà sẽ làm em ấy sợ."

Minh Lãng nghiêng đầu nhìn Thư Dao, mỉm cười: "Nhìn không ra, cháu còn biết chăm sóc người khác."

Minh Đình cũng cười cười, không đáp lại, bước đến bên cạnh Thư Dao ngồi xống hỏi cô: "Miệng đã đỡ hơn chưa?"

Ngày cảnh sát Phùng đến nhà, Thư Dao căng thẳng đến mức cắn rách môi, trong miệng có rất nhiều vi khuẩn, khi môi rách sẽ phát triển thành vết loét, Thư Dao vốn dĩ đã ăn ít, mấy ngày nay còn ăn ít hơn, lại làm dì Mai lo lắng.

Sau khi Minh Đình hỏi xong, cuối cùng Minh Lãng cũng nghe được câu nói đầu tiên trong ngày của Thư Dao.

"Đã khỏi hẳn rồi, anh, hôm nay anh có mệt không? Buổi trưa có ăn cơm đàng hoàng không?"

Minh Đình cười nhẹ, rất tự nhiên đưa tay lên xoa đầu cô, "Em còn quản anh à?"

Đôi mắt của Thư Dao bị tóc che khuất, nhưng trên mặt không hề có vẻ khó chịu, chỉ kiên nhẫn duỗi tay vuốt tóc lại, rồi mới giải thích: "Là quan tâm anh."

Minh Đình luôn thiếu kiên nhẫn: "Được rồi được rồi biết rồi mà, ăn cơm của em đi."

Lúc này Thư Dao mới nhấc đũa lên.

Minh Lãng sững sờ.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, ông ấy hoàn toàn không dám tin có một ngày bản thân có thể nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Minh Đình.

Sự gần gũi tự nhiên ấm áp này, nếu không phải là anh em ruột thì là gì?

Nhìn tình hình này, chắc chắn hai người thường xuyên có tiếp xúc.

Trong lòng ông ấy bất mãn, không ngờ chuyện lớn như vậy Minh Lệ lại giấu gia đình hơn mười năm.

Minh Đình thấy sắc mặt Minh Lãng thay đổi, bèn hỏi: "Không mang quà gặp mặt cho cháu gái của ông à?"

Thư Dao giật mình, cô không phải em gái ruột, sao có thể nhận quà gặp mặt?

Cô đưa tay chạm vào cánh tay Minh Đình dưới gầm bàn, Minh Đình khẽ xoay cổ tay, anh nắm lấy tay cô đặt lên đùi vỗ nhẹ, ý bảo cô đừng để ý.

Thư Dao im lặng nghe lời, nhất thời không biết phải làm gì, đành phải cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.

Cô tưởng Minh Đình chỉ tùy tiện hỏi thôi, không ngờ Minh Lãng lại thực sự mang quà.

Minh Lãng vẫy tay gọi trợ lý, mang một hộp quà đặt lên trên bàn, ông ấy nhìn Thư Dao, sau khi cân nhắc kỹ, nói: "Cậu vội đến, nếu không thích lần sau cậu sẽ dẫn cháu đi chọn."

Minh Lãng chỉ có một đứa con trai, vẫn đang học ở đại học Cambridge, nhà họ Minh chỉ có hai đứa cháu trai là Minh Đình và Minh Không, vì vậy Minh Lãng nhất thời không biết chung sống với một cô bé như Thư Dao thế nào, sống mấy chục năm trời, đây vẫn là lần đầu tiên ông ấy nói chuyện nhẹ nhàng cẩn trọng đến vậy.

Thư Dao nhận được ánh mắt của Minh Đình, thu tay về rồi cẩn thận mở hộp quà, chiếc vòng tay kim cương nằm im lặng trên lớp nhung đen, Graff Tilda’s Bow, họa tiết nơ bướm tinh tế sinh động, kiểu dáng không sai biệt lắm.

Minh Đình nhìn qua, trực tiếp hỏi Minh Lãng: "Đây là tùy ý lấy từ trong tủ trang sức của mợ cháu ra à?"

Minh Lãng nghẹn lời.

Minh Đình đóng hộp trang sức lại, đẩy lại về phía Minh Lãng, "Muốn nghe một tiếng "cậu", cũng phải chân thành chút chứ."

Xem tình hình này, Minh Lãng cau mày lại, sắc mặt vô cùng khó coi, nếu không phải Thư Dao ở đây, ông ấy nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với Minh Đình, nhưng Thư Dao vẫn đang nhìn, ông ấy chỉ có thể nhịn.

"Lần sau vậy." Ông ấy mỉm cười ngượng ngùng, gọi trợ lý cất hộp trang sức đi.

Thư Dao nào từng nhìn thấy cảnh tượng thế này? Cô sợ đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ im lặng ăn cơm.

Bữa ăn này yên tĩnh lạ thường, chỉ có Minh Đình thản nhiên như không có chuyện gì.

Sau bữa tối, Thư Dao bị Minh Đình dẫn lên lầu, cuối cùng Minh Lãng cũng có thể nói ra nghi ngờ trong lòng.

"Có giám định người thân không?"

Minh Đình ngồi trên sofa dùng một tay lướt điện thoại, rất bình tĩnh nói: "Hoa Nguyên có giấy khai sinh và hồ sơ bệnh án nhiều năm của em ấy, bên trên đều có chữ ký của Minh Lệ, so với giám định người thân càng chứng minh mối quan hệ giữa em ấy và Minh Lệ. Tôi và em ấy làm anh em bao nhiêu năm, cần gì phải vì nhận tổ quy tông mà phải làm xét nghiệm người thân, đương nhiên, nếu ông muốn làm tôi cũng sẽ không ngăn cản ông, tuy nhiên..."

Anh ngước lên nhìn Minh Lãng: "Nói không chừng Thương Đình Châu đã làm xong rồi, nếu như ông thực sự muốn, có thể hỏi ông ta."

Nói đến bước này, phần lớn nghi ngờ trong lòng Minh Lãng đã được xóa bỏ, giám định người thân lúc nào cũng có thể làm, hiện nay chuyện quan trọng hơn là tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Thương Đình Châu.

"Rốt cuộc Thương Đình Châu muốn làm gì?" Ông ấy hỏi.

Đối mặt với câu hỏi, Minh Đình đột nhiên im lặng, sự im lặng của anh, khiến toàn bộ Vườn Phương Nhuy cũng chìm trong im lặng.

Một lúc sau, anh mới mở miệng: "Nói thật, tôi khá tò mò, ông và Minh Quân Thành làm sao có được vị trí ngày hôm nay?"

Minh Lãng không hiểu: "Ý cháu là gì?"

"Không phải à?" Minh Đình ném điện thoại xuống, mỉm cười hỏi: "Nếu hai người thực sự là chính nhân quân tử nhân từ vị tha như lời đồn, sao có thể bỏ mặc mẹ tôi? Bỏ qua vụ tai nạn xe đầy đáng ngờ? Trái lại còn muốn lấy lại sản nghiệp của mẹ tôi ngay lập tức, ép tôi về nhà họ Minh?"

Minh Lãng nhíu mày suốt, lúc này càng ngạc nhiên hơn: "Ý cháu là tai nạn xe có uẩn khúc sao?"

Minh Đình cảm thấy nực cười.

Thì ra nhà họ Minh đã thờ ơ với Minh Lệ đến mức này, rõ ràng liên quan đến việc sống chết, nhưng lại không quan trọng bằng việc lấy lại gia sản, rõ ràng là người thân, nhưng chưa bao giờ nghiêm túc điều tra tai nạn xe, mãi đến khi Thương Đình Châu mất kiên nhẫn nhảy ra, bọn họ mới cảm thấy điều bất thường.

Minh Lãng chợt nhận ra.

Lúc này ông ấy mới hiểu được mâu thuẫn giữa Minh Đình và Minh Quân Thành, suy nghĩ của ông ấy rất hỗn loạn, nhưng vẫn không quên xin lỗi: "Là lỗi của cậu, A Đình, cậu không biết ba có liên quan đến chuyện của Diệu Dương, cậu chỉ nghĩ mọi chuyện đều đã giải quyết xong."

Thực ra Minh Đình nói tiếng Quảng Đông rất tốt, nhưng anh vẫn cố tình nói: "Nghe không hiểu."

Minh Lãng đè nén sự lo lắng trong lòng, giải thích: "Là cậu không tốt, A Đình, cậu không biết ba đến Nam Thành can thiệp vào truyện của Diệu Dương, cậu luôn cho rằng ba giúp cháu."

Minh Đình không trả lời.

Trong lòng Minh Lãng nóng như lửa đốt, lại nói: "Đều do cậu không tốt, không làm tròn trách nhiệm của anh cả, nếu như nhanh chóng tìm được đội ngũ y tế hàng đầu có lẽ đã sớm chữa khỏi cho Lily, không ngờ vụ tai nạn xe lại có nhiều điểm nghi vấn đến vậy, là cậu không tốt, A Đình, cậu có lỗi với mẹ cháu, cũng xin lỗi cháu."

Ông ấy hít một hơi sâu, tâm trạng bình tĩnh lại mới hỏi: "Bây giờ cậu muốn biết về chuyện của Thương Đình Châu, cháu có thể kể cho cậu nghe không?"

Minh Lãng không giống Minh Quân Thành, thái độ tốt, dĩ nhiên tâm trạng Minh Đình dễ chịu hơn.

Sau một lúc im lặng, anh nói: "Chắc chắn là ông ta làm."

Chỉ một vài từ, nhưng Minh Lãng hối hận không thôi.

Những năm gần đây vì mối quan hệ xa cách với Minh Quân Thành, ông ấy cũng bỏ mặc Minh Lệ, cũng ít khi hỏi thăm đến tình hình ở Nam Thành, ngay cả sau vụ tai nạn xe, ông cũng chỉ ghé thăm một lần.

Nghĩ đến Minh Lệ không nơi nương tựa nhiều năm, còn bị người bên gối sát hại, trái tim ông ấy liền đau nhói.

Ông ấy quay đi hít một hơi thật sâu, quay lại hỏi: "Là ai phụ trách điều tra? Cậu muốn gặp anh ta."

"Ông không cần gặp."

"Tại sao?"

Minh Lãng nghĩ rằng Minh Đình vẫn còn tức giận, định giải thích lại bị Minh Đình ngắt lời.

"Việc này tôi đã điều tra gần xong rồi, bây giờ ông đi tìm cảnh sát sẽ đánh rắn động cỏ. Nếu muốn Thương Đình Châu chết thì tôi có hàng vạn cách, nhưng chuyện này không chỉ có một mình ông ta làm, tôi sẽ không tha cho bất kỳ ai."

"Bọn họ xử lý rất cẩn thận, nên thu thập chứng cứ rất khó khăn, tôi vẫn cần thời gian, nhưng tôi đoán, sẽ không lâu nữa đâu."

"Cần cậu giúp không?"

Minh Đình nhìn ông ấy: "Ông đã giúp tôi rồi."

"Giúp thế nào vậy?"

"Ông đã xóa hết thông cáo báo chí của ông ta, còn hạn chế tìm kiếm, bây giờ chắc ông ta đang vô cùng lo lắng, sẽ sớm liên lạc với đồng bọn để bàn bạc biện pháp đối phó."

Minh Lãng nghe vậy, mấp máy môi, không nói nên lời.

Người xưa có câu không nên xem thường người khác, không ngờ khi ông ấy đối mặt với Minh Đình có cảm xúc thế này.

Giờ đây ngoài cảm thấy xúc động, ông ấy càng thấy vui mừng thay Minh Lệ.

Em gái ông ấy đã nuôi dạy được một đứa trẻ ngoan, điều này khiến ông ấy cảm thấy xấu hổ khi làm cậu.

Như vậy cũng tốt, ông ấy mới có thể biết được sự thật.

Ông tự mình dằn vặt một hồi lâu, mới dặn dò: "A Đình, nếu cần cậu giúp đỡ nhất định phải nói cho cậu biết, chúng ta là người một nhà, cậu sẵn sàng làm bất cứ điều gì giúp cháu, thiếu người hay thiếu tiền..."

"Tôi không thiếu người cũng không thiếu tiền."

Minh Lãng còn chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, giọng nói của Minh Đình mang theo sự thờ ơ: "Ông không xen vào chính là đang giúp tôi."

"Ngoài ra, đừng nói với Minh Quân Thành, bao gồm chuyện về Thư Dao."

"Nhưng sớm muộn gì ba cũng sẽ biết."

"Vậy thì đợi đến khi sự thật được tiết lộ."

"Được." Minh Lãng đồng ý: "Vậy cậu sẽ đợi cuộc gọi của cháu."

"Ông đi đi."

Minh Đình ra lệnh đuổi khách, không quên nói: "Lần sau đừng quên mang quà gặp mặt."

Nghe được câu này vẻ mặt của Minh Lãng mới dịu đi đôi chút, vẫn là dáng vẻ Minh Đình mà ông ấy quen thuộc.

"Được."

Ông ấy nói: "Cậu sẽ không làm Dao Dao thất vọng."

Sau khi Minh Lãng rời đi, Minh Đình ngồi một mình trên ghế sofa một lúc mới lên lầu.

Thư Dao rất nghe lời, vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, không hề hiếu kỳ cuộc trò chuyện ở dưới lầu.

Nói dối khéo thế nào thì vẫn là nói dối, cô không biết phải đối mặt với gia đình Minh Đình ra sao, có lẽ đợi chuyện của Thương Đình Châu được giải quyết, khi sự thật được phơi bày, sau đó không cần phải diễn nữa, cô mới có thể bình thản hơn.

Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng Minh Đình lên lầu, lập tức đóng sách lại đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc ra cửa, Minh Đình vẫn còn ở hành lang, cô vội vàng chạy tới, kéo Minh Đình nhìn trái nhìn phải, vén tay áo anh lên cẩn thận tìm kiếm gì đó.

Minh Đình cảm thấy kỳ lạ, xoay tay nắm lấy cổ tay Thư Dao, ngăn cản động tác của cô.

"Em làm gì vậy?"

Thư Dao cảm thấy chưa kiểm tra kỹ, còn nghiêng đầu nhìn ra sau cổ anh.

Minh Đình bị cô nhìn không thoải mái, kéo tay cô hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"

Thư Dao không thấy có gì bất thường, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Ông ấy có mắng anh không?"

Minh Đình sửng sốt.

Kết hợp với hành động vừa rồi của cô, cô nhóc này sợ Minh Lãng đánh mắng anh.

Anh lại bị Thư Dao chọc cười, "Trông anh ngứa đòn thế à?"

"Đương nhiên là không!"

Minh Đình buông cô ra đi về phía phòng ngủ, Thư Dao lại nắm lấy cổ tay anh, vừa đi theo phía sau anh vừa nói: "Em sợ anh chịu ấm ức."

Minh Đình không trả lời, đi đến cửa phòng tắm mới quay lại ngăn cô: "Còn định nhìn anh tắm à?"

Thư Dao vội vàng buông tay anh ra lùi lại một bước, mặt hơi ửng hồng vui vẻ nói: "Chỉ cần anh không sao là được."

Ánh sáng phòng tắm sáng hơn phòng ngủ, khi đối diện với ánh sáng mắt của Thư Dao luôn dịu dàng như nước, dòng nước trong vắt, ấm áp, lặng lẽ len lỏi vào khe nước lạnh lẽo, hoà tan băng tuyết, tưới mát sự sống.

Cảm giác ấm áp ấy quá xa lạ, Minh Đình quay mặt đi, "Ầm" một tiếng đóng sập cửa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK