• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Dao rất thích đi mua sắm cùng Minh Sâm, uncle có gu thẩm mỹ rất tinh tế và luôn vui vẻ giúp cô thử nghiệm nhiều phong cách khác nhau, mỗi lần đi cùng, ông ấy đều phối cho cô những bộ trang phục khiến cô rất hài lòng.

Minh Đình cũng rất thích chăm chút cho cô, nhưng dường như anh luôn thiên về phong cách chỉnh chu như Ralph Lauren và MiuMiu, hoặc phong cách clean girl như The Row.

Gu thẩm mỹ của Minh Sâm thì đa dạng hơn nhiều, sự ngọt ngào giản dị của Celine và Prada, vẻ mạnh mẽ độc đáo của Balenciaga và McQueen, nét trưởng thành sang trọng của YSL và Armani, hay sự thanh lịch tinh tế của Chanel và Dior — cô đều đã thử qua, có những phong cách cô thực sự không thể chinh phục, nhưng mỗi lần khoác lên mình những trang phục khác nhau, cô như được nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình, Thư Dao rất thích trải nghiệm như vậy.

Hôm nay, chủ đề cô đưa ra cho Minh Sâm là "gợi cảm".

Minh Sâm nhướng mày tò mò: "Trước đây uncle bảo cháu thử phong cách táo bạo hơn cháu đều không chịu, còn nói tuổi còn nhỏ, chưa gợi cảm được, sao hôm nay đột nhiên muốn thử phong cách này?"

Thư Dao nháy mắt với ông ấy: "Thì bây giờ cháu đủ tuổi rồi mà ~ Cháu đã là người lớn rồi, là người lớn thì phải ra dáng người lớn chứ!"

Minh Sâm rất thích nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát đáng yêu này của cô, ông ấy không có ý định kết hôn, nhưng luôn mong có một cô con gái, sự xuất hiện của Thư Dao vừa hay bù đắp được tiếc nuối đó trong lòng ông ấy.

Thấy cô cười vui vẻ, ông ấy cũng vui theo, nhưng vẫn cố tình trêu chọc: "Lần trước uncle mời anh chàng cháu thích đi du thuyền cùng cháu, hai đứa chơi vui chứ? uncle nghe lão Quách nói hai đứa có uống rượu, uống xong thì không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Gì chứ!" Thư Dao lập tức đỏ mặt: "Anh ấy là anh trai! Không phải người cháu thích! Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ xem cháu là em gái thôi, uncle đừng có ghép đôi bừa bãi!"

Minh Sâm bật cười, cong ngón tay khẽ gõ vào chóp mũi cô: "Bé à, uncle là đàn ông, đàn ông hiểu đàn ông nhất, cậu ấy thích cháu theo kiểu anh trai với em gái, hay thích theo kiểu đàn ông với phụ nữ, uncle chỉ cần nhìn một cái là biết."

Tim Thư Dao bỗng nhiên hẫng một nhịp, cô mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cháu không tin!"

Nếu thật sự như vậy, thì đáng lẽ anh ấy đã nhận ra tâm tư của Minh Đình đối với cô từ lâu rồi chứ?

Không tin, không tin, cô không tin thì tức là không có!

Chỉ riêng việc xử lý mối quan hệ với một anh trai như Minh Đình đã đủ khiến cô đau đầu, giờ lại thêm một người nữa, chẳng phải cô sẽ bị hành hạ đến chết sao? Hơn nữa, anh ấy cũng đã có cô gái mình thích rồi, còn tỏ tình thất bại nữa kìa! Đúng là đáng tiếc thật.

Nhìn biểu cảm của cô thay đổi liên tục, Minh Sâm biết ngay cô bé cưng này của mình hoàn toàn không hiểu lòng người khác, cô không có ý, vậy thì ông ấy cũng không "giúp" nữa, ông chỉ nắm lấy tay cô, nói: "Vậy sau này cháu có thích ai thì nhất định phải dẫn đến gặp uncle trước, để uncle kiểm tra giúp cháu."

Nhịp thở của Thư Dao khẽ chững lại, cô mím môi, nhẹ gật đầu.

Lúc chưa đến Cảng Thành, cô không cảm thấy áp lực với mối quan hệ giữa mình và Minh Đình đến vậy, nhưng một khi về bên gia đình, mỗi lần có ai nhắc đến vấn đề này, cô lại cảm thấy như có một tảng đá đè lên ngực, khó mà thở nổi.

Minh Sâm đưa cô bước vào cửa hàng YSL, Thư Dao thắc mắc: "Không phải là gợi cảm sao?"

Hai năm gần đây, YSL rõ ràng đi theo phong cách sang trọng thanh lịch, trưởng thành và trầm ổn.

Tông màu cổ điển sâu lắng, đường cắt tối giản dứt khoát, những chiếc áo khoác quá cỡ đặc trưng cùng váy ôm sát, kết hợp với phụ kiện kim loại lạnh— khác hẳn với hình dung của cô về gợi cảm.

Thấy cô nghi hoặc, Minh Sâm bật cười: "Không phải cứ hở nhiều là gợi cảm."

Nhân viên bán hàng phụ trách tiếp đón Minh Sâm đã chọn sẵn vài bộ theo yêu cầu của ông ấy, Thư Dao còn chưa kịp ngắm nghía đã bị đưa vào phòng thử đồ.

Chỉ đến khi mặc vào, Thư Dao mới thực sự hiểu ý của Minh Sâm.

Chiếc váy Minh Sâm chọn cho cô được làm từ chất liệu voan mỏng xuyên thấu, mềm mại và ôm lấy cơ thể, cổ cao, tay dài, chiều dài đến tận mắt cá chân nhưng lại không khiến cô trông như nữ tu sĩ, ngược lại, còn hoàn hảo tôn lên đường cong cơ thể, dù tổng thể là sắc đen kín đáo, nhưng chất vải trong suốt lộ ra nội y đen bên trong, vừa đủ quyến rũ mê hoặc.

Cô không ngại khoe cơ thể mình, nhưng nhân viên bán hàng vẫn khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác rộng rãi trước khi để cô bước ra ngoài.

Minh Sâm rất hài lòng với tạo hình của cô, còn chọn thêm vài món trang sức kim loại lạnh, có thiết kế độc đáo để cô đeo.

Thư Dao nhìn vào gương, bỗng nhiên nhớ đến Minh Đình.

Mỗi lần Minh Đình tham gia sự kiện quan trọng, những bộ trang phục cao cấp mà anh mặc đều mang vẻ đẹp vô cùng kiềm chế, giống hệt phong cách mà cô đang khoác trên người. Rõ ràng anh chẳng hề phô bày gì, nhưng vẫn có thể thu hút toàn bộ ánh nhìn của cô, khiến cô không thể rời mắt khỏi vóc dáng ấy, có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của trang phục đối với con người.

Cô đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối vì đã không rủ Minh Đình đi cùng, nếu có anh ở đây, cô chắc chắn sẽ tự tay chọn cho anh một bộ đồ thật xứng đôi với mình.

Minh Sâm đã chọn cho cô nhiều bộ trang phục, cô cũng chọn cho Minh Sâm một chiếc áo khoác đen hai hàng khuy kết hợp với quần ống rộng bằng vải flannel cùng tông màu, sau đó đội thêm một chiếc mũ phớt đen, một quý ông phong nhã lập tức hiện lên trước mắt cô, sự quyến rũ của ông ấy khác hẳn Minh Đình— nét cuốn hút của một người đàn ông đã trải qua tháng năm, giống như một ly rượu lâu năm nồng đậm khiến người ta say mê.

Hai người dạo quanh cửa hàng hơn một tiếng, mua sắm một đống lớn đồ.

Thư Dao vừa rời khỏi YSL liền rẽ vào một cửa hàng nội y, Minh Sâm không đi cùng.

Nhân viên bán hàng trong tiệm nhìn thấy cô bước ra từ YSL liền tiếp đón cô rất nhiệt tình.

Cô chọn cho mình hai chiếc váy ngủ mới, đang định xem thêm nội y thì chợt thấy bộ nội y hình cánh bướm đang trưng bày trên kệ?

Không đúng, phải gọi là đồ nội y gợi cảm thì hợp lý hơn, bởi vì những chỗ cần che chắn thì chẳng che được bao nhiêu.

Phần trên chỉ có hai miếng ren đen được đan móc thành hình cánh bướm, như hai bàn tay nâng đỡ vòng một, nhưng với kích thước của lớp vải này, e rằng khó có thể che hết những điểm nhạy cảm.

Phần dưới phía trước là một con bướm đen hoàn chỉnh, hai cánh bướm kéo dài xuống tạo thành hai sợi dây mảnh, tựa như phần đuôi dài của loài bướm phượng, dây đai kéo dài ra phía sau rồi gộp lại thành một sợi duy nhất, ở giữa xâu thêm một con bướm kim loại màu bạc, chỗ cần có vải che chắn lại trống không, trông vô cùng tiện lợi để làm “chuyện gì đó”.

Thư Dao nghĩ đến chiếc váy voan mỏng vừa mua, lại ngó ra ngoài, không thấy bóng dáng Minh Sâm đâu, liền nhanh chóng bảo nhân viên lấy size của mình và gói lại.

Buổi tối, cô cùng Minh Sâm ăn tối, cả buổi chiều hai người hết thử đồ lại ngắm trang sức, chẳng có lúc nào rảnh rỗi, vừa ăn tối xong, cô đã kêu mệt, muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

Về đến khách sạn, Thư Dao đã kiệt sức, cô nhờ Minh Sâm đặt lịch hẹn chăm sóc sắc đẹp và massage toàn thân vào sáng hôm sau, dạo này cô vừa học tập vất vả, lại chơi cũng mệt, thực sự cần thư giãn một chút.

Tài xế đã chuyển toàn bộ chiến lợi phẩm của cô về khách sạn từ trước, minh Sâm đưa cô đến trước cửa phòng, chúc ngủ ngon rồi mới rời đi.

Cơ thể Thư Dao dù có mệt, nhưng tâm trạng sau khi mua sắm vẫn rất vui vẻ, cô vừa ngân nga một giai điệu nhỏ vừa kiểm tra lại đồ đạc, rồi lén lút lấy bộ nội y hình bướm ra, giơ lên trước người ướm thử, trong phòng khách không có gương, cô liền cầm bộ nội y nhỏ xíu đó đi vào phòng ngủ.

Đèn ngủ trong phòng đã bật, cô nghĩ chắc là Minh Sâm sắp xếp nhân viên khách sạn giúp mình chuẩn bị giường ngủ, nhưng vừa bước vào liền nghe thấy một giọng nói vang lên: “Em mua gì mà vui thế?”

Thư Dao giật mình suýt nhảy dựng lên, đến khi nhận ra đó là Minh Đình, cô vội giấu bộ nội y cánh bướm ra sau lưng.

“Anh! Anh dọa chết em rồi!”

Người đàn ông đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, đang ngồi trên ghế đơn cạnh cửa sổ, tay cầm iPad, có vẻ như đang đọc email, đèn đọc sách bên cạnh không quá sáng, ánh sáng ấm áp phủ lên anh một lớp mờ ảo, mái tóc cắt gọn gàng, vài sợi rủ xuống trước trán, anh khóa iPad lại, đôi mắt chìm vào vùng bóng tối nhạt, ánh nhìn hướng về phía cô có chút sâu thẳm khó lường.

Thư Dao nhìn thấy anh mặc áo choàng tắm, bỗng bừng tỉnh nhận ra Minh Đình đến để ngủ cùng cô.

Tim cô vẫn chưa ổn định lại sau cú giật mình, nhưng khi nghĩ đến việc phòng Minh Sâm ở cách đây không xa, cô vội vàng trách móc: “Sao anh lại không báo trước khi đến? Nếu uncle mà vào đây thấy anh thế này thì em phải giải thích sao đây? Em nói rồi, lần này đến đây chúng ta sẽ không ngủ chung mà? Anh không ở nhà ngoan ngoãn, người nhà sẽ nghi ngờ đó!”

Thư Dao nói một tràng dài, nhưng vừa dứt lời liền hối hận, vì quá sốt ruột, giọng điệu của cô không được tốt lắm, sợ rằng Minh Đình sẽ giận.

Minh Đình lặng lẽ nhìn cô mấy giây, đặt chiếc iPad trong tay xuống mép giường, đứng dậy chậm rãi bước về phía cô.

"Thấy rồi thì cứ nói thẳng ra, chẳng lẽ em còn muốn giấu cả đời sao?"

Thư Dao thầm kêu khổ trong lòng, giọng điệu này, nghe là biết anh giận rồi.

"Em không có ý đó." Cô vội vàng giải thích "Chỉ là đột ngột quá thôi mà, em còn chưa chuẩn bị xong nữa, tuy rằng em đã nhận được thư mời của Berkeley, nhưng... Nhưng em còn chưa học xong cấp ba nữa, bây, bây giờ nói... Có phải là hơi sớm không?"

Cô cẩn thận ngước mắt liếc nhìn anh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Tay em đang cầm cái gì vậy?" Anh đột nhiên hỏi.

Thư Dao vội vàng nắm chặt miếng vải trong lòng bàn tay: "Không có gì, em—"

Nhưng lời cô còn chưa dứt đã bị Minh Đình kéo vào lòng, anh một tay ôm lấy cô, lợi dụng chiều cao dễ dàng lấy được bộ cánh bướm trong lòng bàn tay cô.

Toàn thân Thư Dao nóng bừng, nhất thời không biết phải đối mặt thế nào, cũng không dám nghĩ đến vẻ mặt của Minh Đình lúc này, cô dứt khoát vùi đầu vào ngực Minh Đình, định tạm thời làm con đà điểu.

"Em tự mua?"

Nghe Minh Đình hỏi, Thư Dao nhỏ giọng "ừ" một tiếng.

"Là muốn mặc cho anh xem?"

Cô gái đáng thương lại "ừ" một tiếng.

Minh Đình đỡ cô dậy, rồi nhét miếng vải đó vào lòng bàn tay cô, cô đang ngơ ngác thì nghe anh nói: "Đi thay đi."

Thư Dao toàn thân căng cứng, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: "Bây giờ sao?"

Minh Đình bình tĩnh nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng thản nhiên: "Em nói xem?"

Thư Dao bĩu môi quay người, bước chân nặng nề bước vào phòng tắm.

Vốn dĩ cô định chuẩn bị một đêm bất ngờ cho anh vào tối mai, không ngờ lại bị anh bắt gặp tại trận, vừa rồi nói mấy lời đó hình như còn chọc giận anh nữa.

Nhưng thực ra cô cũng không cố ý, chỉ là Minh Sâm vừa mới nói chuyện liên quan đến vấn đề này với cô, cô có chút căng thẳng.

Cô vào phòng tắm tắm rửa, lúc ra ngoài thì Minh Đình đã nửa nằm trên giường, trong phòng chỉ còn ngọn đèn đọc sách cô độc sáng lên.

Cô vừa thay quần áo xong có nhìn vào gương, quả thật là trang phục khiến người ta đỏ mặt tía tai, cô vội vàng khoác áo choàng tắm che kín người.

Minh Đình liếc nhìn cô, vươn tay về phía cô: "Lại đây."

Thư Dao chậm rãi di chuyển đến mép giường, vừa ngồi xuống đã bị Minh Đình bế lên giường.

Cô hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, trực tiếp ngồi lên eo Minh Đình, cô căng thẳng khép chặt hai chân, Minh Đình cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn cô co rúm người lại, hai tay cô xoắn chặt dây áo choàng tắm, mãi không dám ngẩng đầu nhìn Minh Đình.

"Không muốn anh nhét thứ gì đó vào miệng em thì tách chân ra."

Trái tim Thư Dao đập mạnh mấy nhịp, lúc này cô hoàn toàn không dám chống lại, đành phải chống hai tay lên cơ bụng của Minh Đình, chậm rãi tách chân ngồi lên người anh. Da thịt chạm vào nhau, cô bị nóng đến mức rụt người lại, eo lập tức có thêm một bàn tay giữ chặt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên.

"Cởi ra."

Thư Dao cúi đầu nhìn chằm chằm dây áo choàng tắm trong tay, nhẹ nhàng kéo ra. Đôi cánh bướm trên làn da trắng nõn rung động muốn bay, ren đen mê hoặc quấn quanh sự đầy đặn và đỏ thắm, cô dường như rất căng thẳng, ngay cả nhịp tim cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Môi cô dán chặt vào cơ bụng anh, cảm giác mềm mại tươi non, trạng thái ẩm ướt trơn trượt.

"Em chưa lau khô hay là chảy mãi không hết?"

Vừa ngồi lên người anh đã thành ra thế này.

Thư Dao hoàn toàn không hiểu ý anh, đôi mắt ướt át tràn đầy hoảng sợ, cô thậm chí còn run rẩy cả người vì căng thẳng.

"Ngồi thẳng dậy."

Thư Dao lại ngơ ngác. Minh Đình thấy cô ngây người, hai tay nắm lấy bắp chân cô dựng đứng dậy.

Cánh bướm rơi vào hũ mật, toàn thân dính nhớp, đôi môi hồng hào tách khỏi da anh vẫn còn vương vấn không nỡ rời. Thư Dao lần đầu tiên phơi bày toàn bộ cơ thể trước mặt anh, hoàn toàn khác với trải nghiệm vén dây áo ngủ trong bóng tối đêm đó, cô không thể kiểm soát được bản thân, khi Minh Đình lặng lẽ nhìn cô, ngọn núi lửa trong lòng cô chính thức bước vào thời kỳ phun trào, dung nham từ sâu thẳm trào ra từng đợt, nóng rực khiến toàn thân cô đỏ bừng.

"Em sai rồi sao?"

Ngón tay Minh Đình tiến sát đến chỗ cô, thân thể con bướm giật mình run rẩy, muốn bay lên, nhưng lại bị anh khống chế.

Cô suýt chút nữa hét lên, nếu không sợ Minh Sâm nghe thấy, tiếng vừa rồi của cô chắc chắn mang theo sự thảm thiết.

"Trả lời anh."

"Sai rồi, sai rồi." Cô gần như cầu xin tha thứ: "Em sai rồi, anh."

"Em sai ở đâu?"

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ cảm nhận được ngón tay anh đang vẽ vòng tròn quanh trái ngọt đó, cô sắp lên đỉnh rồi, động tác muốn khép chặt hai chân của cô bị anh dùng tay giữ lại, hỏi: "Em sai ở đâu?"

Nước mắt Thư Dao đọng lại trong hốc mắt, vắt óc suy nghĩ cũng chỉ có thể nói ra một câu: "Không nên rời xa anh."

Đây là một câu trả lời thông minh nhưng qua loa, Minh Đình hiển nhiên không hài lòng, phạm vi vòng tròn anh vẽ dần dần mở rộng, ngón tay lướt qua nguồn nước an ủi, nhưng không đi sâu hơn. Thư Dao căng thẳng, hoảng sợ, run rẩy, nhưng cũng nếm được chút hương vị kinh diễm, như gió nâng cánh bướm bay lượn, suy nghĩ của cô bay bổng, trái tim xao động, cô rất muốn ôm anh, hôn anh.

Mấy lần sắp đạt đến giới hạn, Minh Đình đều cố ý dừng lại, cô như liên tục rơi từ vạn dặm trên không trung rồi lại bay lên, mãi không được thỏa mãn. Cô thở dốc, nhịp tim đã đến mức sắp ngất xỉu, lúc này không cần Minh Đình mở miệng hỏi, cô tự mình nói ra: "Em sai rồi, em sai rồi anh, em không nên tự mình ở khách sạn, không nên rời xa anh, không nên từ chối ngủ cùng anh, không nên oán trách anh, em sai rồi em sai rồi, cầu xin anh, anh, hôn em, hôn em."

Nước mắt lăn dài từ hốc mắt cô, cô cắn chặt môi nhẫn nhịn, người đàn ông nắm quyền chủ động thong dong tự tại, nặng nhẹ nhanh chậm đều do anh quyết định, nhưng anh mãi không chịu hôn cô, cũng từ chối cô chủ động đến gần. Anh giơ tay nhéo cằm cô, Thư Dao ngoan ngoãn há miệng, chiếc lưỡi nhỏ bị anh đưa hai ngón tay vào nhéo lấy, Thư Dao theo bản năng ngậm cắn ngón tay anh, theo bản năng nuốt nhả, ngứa ngáy từ đáy lòng bắt đầu lan tỏa, truyền đến từng đầu dây thần kinh của cô.

Đèn đọc sách đầu giường không biết vì sao bỗng dưng sáng lên, tầm nhìn của cô là một màu trắng chói mắt, cô mất kiểm soát ngã vào lòng Minh Đình, toàn thân không ngừng co giật, Minh Đình ôm chặt cô, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ ửng của cô, chặn lại tiếng hét vỡ vụn đó.

Đêm bắt đầu tĩnh lặng, đúng là thời điểm tốt để người yêu quấn quýt, nhưng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Thư Dao chợt mở bừng mắt.

-còn tiếp-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK