Nụ cười của cô biến mất, có chút u buồn đáp: “Bởi vì tôi cần phải về nhà gấp, đâu có ngờ bên ngoài lại lạnh thế, tôi muốn chết cóng luôn vậy đó, đi tới dốc núi tôi không nhấc chân nổi nữa, cũng may có vài người tốt bụng thấy tội nghiệp đã khiêng tôi đến vệ đường, tôi mới có cách tìm người để cầu cứu, thật sự phải cảm ơn hai anh đã đồng ý cho tôi quá giang, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ như nào nữa.”
Tưởng Long nhìn cách ăn mặc của cô theo phong cách thời đại cũ, có chút thương xót nói: “Đêm hôm vậy nguy hiểm gần chết, sau này đừng có vì vội phải về nhà mà đi đêm nữa, lỡ mà xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
Cô gái tóc dài cố tỏ ra sợ hãi gật đầu, đúng vậy đó, đúng là xém chút xảy ra chuyện, cô đâu có ngờ sau khi bị sét đánh thành người sẽ không chịu lạnh được như thế đâu, cô sắp bị đông thành cục đá bên đường luôn rồi. Nhớ lại lúc cô còn là quỷ đâu phải chịu tội tình như thế đâu, không chỉ không sợ lạnh, muốn bay đi đâu là lướt một cái tới nơi, chỉ mất vài phút đồng hồ, bây giờ không chỉ lạnh muốn chết đi sống lại, muốn đi cũng chỉ có thể sử dụng đôi chân, mệt muốn xỉu vậy đó. Trên đường đi ra ngoài, cô vừa mệt vừa lạnh, cạn lời chứ nói gì được nữa.
Cũng chả hiểu sao ông trời lại ghét bỏ cô đến thế, không phải chỉ nuốt có một con lệ quỷ thôi sao, có cần phải dùng đến mấy tia sét đánh thẳng lên đầu cô vậy không? Cô còn tưởng bản thân sẽ hồn tiêu phách tán lìa trần biệt thế luôn rồi, ai ngờ đâu khi tỉnh dậy lại biến thành một cô gái bé nhỏ mong manh vậy chứ.
Khi cô tỉnh dậy thì bản thân đang ở trong núi, quần áo rách tả tơi, trong người chỉ vỏn vẹn vài trăm tệ, còn có mấy cái màn thầu xâu thành dây, trên thân thể còn có vài vết thương, giống như chủ nhân của cơ thể này bị té rồi không tỉnh dậy nữa, cứ vậy mà bị cô chiếm luôn thân xác..
Từ đó về sau, cô không còn có những ngày tháng bình yên nữa.
Tưởng Long chỉ thấy cô ta ủ rũ cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch bị mái tóc che đi một nửa, chỉ còn lại cái bóng đen mông lung, dáng vẻ ai oán đó nhìn đến Tưởng Long chỉ biết tặc lưỡi, thầm nghĩ cô gái này không theo ngành điện ảnh kinh dị thật quá đáng tiếc mà.
Tất Hằng cũng nhìn ra kính chiếu hậu, trong lòng vẫn còn phập phồng lắm, nhưng không hoảng hốt như lúc nãy nữa, anh nói: “Mấy người đó… có phải cô đã phát hiện ra có gì đó lạ thường không?”
Cô gái tóc dài ngẩng đầu lên, không biết vì lý do gì, rõ ràng cô vẫn chưa nói gì, vậy mà trong phút chốc Tưởng Long và Tất Hằng nhìn thấy được một tia ngưỡng mộ phát ra từ ánh mắt của cô.
… Rồi tại sao lại ngưỡng mộ mấy con quỷ đó?
Không, nhất định là nhìn nhầm rồi. Dù sao thì trước đó họ vẫn còn hiểu nhầm cô ta chính là quỷ kia mà.
Két ——
Đột nhiên, chiếc xe việt dã thắng gấp, trực tiếp đánh tan dòng suy nghĩ của họ, cho dù họ có thắt đai an toàn rồi thì vẫn bởi vì quán tính mà nhào tới trước chứ đừng nói tới cô gái ngồi phía sau, bởi vì tay chân vẫn chưa thích ứng, cô trực tiếp bắn cả người lên ghế lái trước rồi bị đàn hồi về chỗ cũ.
Tưởng Long rên rỉ vài tiếng rồi nói: “Rồi thắng gấp cũng báo một tiếng chứ cha nội, để người ta còn… ui mẹ ơi… shhh… còn chuẩn bị tâm lý chứ”.
Giọng điệu oán trách bị mắc kẹt trong họng của hắn nhỏ dần lại, bởi vì trước mặt nơi ánh đèn đường lúc này, thậm chí những người đứng ở đó vài phần quen thuộc — Chỉ vừa lúc nãy không bao lâu, đám người đó còn nhờ họ đến phân xử giùm kia mà.
Lái xe hết nửa ngày, họ lại quay về hiện trường tai nạn lúc nãy.
Điểm duy nhất không giống đó chính là ở hiện trường đã có thêm vài vị bác sĩ và cảnh sát.
Hai người đàn ông chủ của hai chiếc xe đang vây quanh lấy mấy vị cảnh sát kịch liệt nói quá trời nói, nhưng dần dà bọn họ đã phát hiện ra có gì đó không đúng, bởi vì cho dù họ có nói đến mấy thì cũng không có vị cảnh sát nào phản ứng lại cả. Mãi cho đến khi từ trong xe đem ra từng cái xác thì bên nhân viên cấp cứu cũng bắt đầu tăng tốc tiến lên làm việc.
Cấp cứu, lắc đầu, cấp cứu, lại lắc đầu, rồi lại cấp cứu, rồi lại kích tim…
Giọng nói tranh cãi trở thành những nghi hoặc miên man, bọn họ… đã chết rồi sao?
Tất Hằng cùng Tưởng Long đối mặt với nhau, hai hàm răng của họ đánh bò cạp như muốn rụng hết, dựng luôn cả tóc gáy.
Tất Hằng quay sang phía cô gái đang lắc đầu chóng mặt, căng thẳng hỏi: "Cô có biết họ đây là bị làm sao không?"
Cô ta nhìn ra ngoài kính xe, nhẹ nhàng nói: "Đấy là mấy cái hồn mới chết. Do là chết bất đắc kỳ tử, xung kích quá lớn, cho nên nhất thời họ không nhận thức được rằng mình đã chết thôi". Nói rồi cô quay sang nhìn anh: "Nhưng mà bây giờ họ biết rồi đó".
Tất Hằng: "......"
Cô còn chu đáo dịu dàng an ủi anh: "Mấy cái hồn mới ngốc lắm, không có tính uy hiếp nhiều, đừng lo lắng quá, họ sẽ không tìm đến hai người để gây phiền phức đâu".
……