Anh lên tiếng trả lời: "Thật ngại quá, tạm thời tôi chưa nhớ ra được, cũng có thể là do tôi nhớ nhầm haha".
Cố Phi Âm: "Thật không? Là anh nhớ nhầm à?"
Tất Hằng không dám trả lời, Tưởng Long cũng theo đó hít một hơi lạnh.
Ánh mắt của cô bắt đầu chùng xuống, hai con ngươi trở nên đen còn hơn lúc trước, cô cúi đầu xuống, cả người trở nên âm u khủng khiếp, nhiệt độ trong xe cũng giảm đi vài phần, nhìn thôi cũng đủ khiến họ cảm thấy run lẩy bẩy rồi, Tất Hằng sợ sẽ chọc giận cô, liền vội vàng nói: “Nhưng tôi quen biết rộng, bạn bè nhiều, họ đều là những người nhìn xa trông rộng, đợi tôi về nhà rồi hỏi thăm họ xem, tiện thể giúp cô kiếm thử nó nằm ở đâu. Nếu như có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô sau, cô xem có được không?”
Tưởng Long cũng nói thêm vào: “Đúng vậy đúng vậy, chị Cố chị khoan hãy gấp nhé, chúng tôi có biết bao nhiêu người giúp cô cơ mà, nhất định sẽ tìm được Mộ Sơn sớm thôi!”
Cố Phi Âm có chút cảm kích, nghiêng đầu nhìn Tưởng Long trả lời: “Vậy có phiền hai anh quá không?”
Tưởng Long vội khua tay đáp: “Không, không, sao lại phiền phức được chứ, đêm qua vẫn là nhờ cô cứu mạng chúng tôi mà, giúp cô là điều nên làm… nên làm thôi…”
Cố Phi Âm nghe thể liền cảm động lắm, cô cố gắng nặn ra nụ cười cảm kích và nói: “Thế thì phiền hai anh quá, cảm ơn mọi người.”
“Không, không cần khách sáo thế…”
Tất Hằng và Tưởng Long đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, hai người đối mặt nhìn nhau, trong lòng đã rõ nhưng không dám nói ra.
Anh đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất để đi vào thành phố… Sau đó tìm một nơi đông người cho cô gái ấy xuống xe.
Tuy họ có gấp gáp muốn mau chóng thoát khỏi cô ấy, nhưng cũng không phải là những người không có lương tâm, Tất Hằng và Tưởng Long móc hết số tiền lẻ còn sót lại đều nhét hết vào tay Cố Phi Âm, còn nói đây là thù lao cô đáng được nhận. Gom lại cũng gần cả nghìn tệ đó, bây giờ đều sử dụng điện thoại để thanh toán, có thể gom được cả nghìn tệ tiền lẻ thật sự là không dễ dàng gì đâu. Vốn dĩ muốn chuyển khoản cho cô, nhưng tiếc rằng cô ấy không có điện thoại.
Mục đích chính đương nhiên là muốn lấy lòng cô rồi, hy vọng cô gái này sẽ nhớ được họ đối xử tốt với cô cỡ nào, đừng đến tìm họ gây phiền phức nữa. Nhưng mà sau này chắc cũng không có cơ hội gặp lại nữa đâu.
Cố Phi Âm nhét hết tiền vào túi, cảm động vẫy tay tạm biệt Tưởng Long và Tất Hằng, động tác vẫy tay của cô rất nhịp nhàng, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười 45 độ năm chiếc răng chuẩn mực… Chiếc xe việt dã như bị cái gì đó kích thích vậy, cứ vèo một tiếng rồi mất tăm luôn.
Cho đến khi bóng dáng của cô gái tóc dài biến mất trong kính chiếu hậu, cơ thể căng cứng của Tất Hằng mới bắt đầu buông lỏng, anh mệt mỏi xoa nhẹ tâm mi, chuyện đêm qua đã khiến cho anh mở mang tầm mắt, từ nay về sau anh không dám tin thế giới này không có ma quỷ nữa. Tưởng Long cũng thế, hắn gần như nằm sải lai xuống ghế, cả người rã rời, rất hiển nhiên đã bị dọa cho xám hồn rồi.
Mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy.
Sau đó khi họ về đến nhà, trên tin tức tra ra được tại một con phố nào đó đã xảy ra trận tai nạn liên hoàn, ba chiếc xe tông vào nhau gây nên sáu người tử vong tại chỗ, trong đó còn có một đứa bé bảy tuổi, anh đọc đến đây liền dựng cả tóc gáy!
Trong tin tức có đề cập, trận tai nạn xảy ra vào khoảng rạng sáng một giờ, người báo án chính là một vị tài xế xe tải. Khi cảnh sát và đội cứu hộ đến hiện trường thì các nạn nhân đã chết cứng người rồi.
Tất Hằng thậm chí còn nhờ người lấy được những tấm ảnh hiện trường của nạn nhân, cho dù thi thể xen lẫn với vết máu bị đông cứng, khuôn mặt cũng mơ hồ không còn thấy rõ nữa, nhưng cho dù là thế thì anh vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hai anh chủ xe tranh luận, người phụ nữ khuyên can, đôi mẹ con ôm nhau khóc, người phụ nữ yên tĩnh gục bên vệ đường…
Những khuôn mặt này vừa quen thuộc lại rất xa lạ, ngay đến cả vị trí vết thương cũng giống hệt như trong quá khứ anh từng gặp phải.
Tất Hằng chấn động đến nỗi quên mất ngôn từ câu cú, anh kéo nhẹ tay áo lên. Nhìn thấy năm dấu tay bầm đen đó, chính là do người phụ nữ kia dùng sức để lôi kéo đấy, lúc đó anh chỉ cảm thấy hơi đau thôi, sau bởi vì quá căng thẳng nên quên bẵng đi, bây giờ nhìn lại, quả đúng bị lưu lại dấu tay rồi.
Chuông điện thoại reo kịch liệt khiến anh hoàn hồn, anh cầm lên thì ra chính là Tưởng Long, hắn cũng nói tưởng rằng đây chỉ là mơ, là ảo giác nhưng khi về đến nhà, hắn không chịu được sự hiếu kỳ liền lén lút lên mạng điều tra xem đoạn đường tối qua có thật sự xảy ra tai nạn xe cộ không, không ngờ sự cố tai nạn kinh hoàng khiến sáu người thiệt mạng vừa tìm kiếm đã hiện lên trang đầu phần tin tức.