Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Đào ngây mặt, hỏi: “Con trai, con lại nói linh tinh gì thế con?”

Đào Lập Chí nói tiếp: “Linh tinh đâu mẹ, đây là chính mắt con nhìn thấy đấy, chính là miếng ngọc này hại con! Hôm qua đột nhiên con phát bệnh, cảm thấy cơ thể như có cái gì đó lạnh tanh siết lấy cơ thể, siết đến nỗi con không thở được, ngay lúc con nghĩ bản thân không qua khỏi chuyến này thì khó khăn lắm mới đợi được bác sĩ đến cứu con, ai ngờ đám người trong này còn vô dụng hơn cả con, vừa bước vào được vài giây là ngất xỉu hết! Con còn tưởng lần này thật sự không còn cách nào cứu được nữa, con vẫn còn chưa kịp gặp ba mẹ lần cuối kia mà…”

Nói tới đây, Đào Lập Chí sắp khóc tới nơi, mẹ Đào cũng bắt đầu lau nước mắt, còn nói thật khổ thân con trai bảo bối của bà quá…

Đào Lập Chí: “Ngay lúc con gần như tuyệt vọng thì vị cao nhân đó xuất hiện, không chỉ cứu được con, còn đem con quỷ hại con…” hắn nghĩ ra một từ uyển chuyển hơn, “Thu mất! Cho nên chuyện này thật sự không có liên quan đến dòng họ tổ tiên gì trơn á.”

Ba Đào cau mày, nói: “Con nói thật sao? Không phải là mơ chứ? Miếng ngọc đó là ông nội con cho con đấy, làm sao có thể… Có ma quỷ gì chứ?”

Đào Lập Chí nghiêm túc hồi ức lại, giọng cười khủng khiếp của cái bóng đen vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của mình, hắn không thể nào nghe lầm được, càng không tin là mình nhìn nhầm, nói: “Đương nhiên là thật rồi, con quỷ đó chính là chui ra từ miếng ngọc ông nội cho con đó, nó còn gào lên bảo tụi con đi chết hết đi, nhất định nó không phải dạng tốt lành gì đâu, mấy lần trước hại con lên bờ xuống ruộng nhất định là nó đó!”

Sắc mặt của ba mẹ Đào vẫn còn nghi hoặc không dám tin vào những điều con trai mình nói.

“Tuy nói dây chuyền là ông nội cho con, nhưng rất khó để đảm bảo con quỷ đó sẽ không từ bên ngoài chui vào, là con tận mắt chứng kiến con quỷ đó thật sự chui ra từ miếng ngọc, nếu như không có vị cao nhân đó thì con thật sự đã toi mạng rồi…”

“Ba, mẹ. Những gì con nói đều là thật, không tin thì ba mẹ đi hỏi đám bác sĩ y tá hôm qua đi, hỏi họ có phải vừa vào tới phòng thì toàn bộ ngất xỉu hết không? Một người ngất thì còn có cách nói, mà xỉu đồng loạt như vậy ba mẹ không cảm thấy kỳ lạ sao?”

…… Nói như thế thì cũng đúng là vậy thật!

Ba mẹ Đào đã tin tưởng con mình hơn rất nhiều, đương nhiên cũng không quên đi xác thực với lại phía nhân viên bệnh viện, thế là vừa hỏi thì đúng có biến thật, nó giống hệt như những gì con trai họ từng nói!

Bởi vì tình trạng sức khỏe của Đào Lập Chí đang rất cấp bách, bác sĩ và y tá vừa nhận được tin liền lập tức chạy qua, nhưng họ vẫn chưa kịp làm gì hết, chỉ thấy toàn thân lạnh ngắt, tiếp theo sau đó hoàn toàn mất đi ý thức, đến lúc tỉnh dậy mới phát hiện họ đều nằm ở dưới sàn, còn Đào Lập Chí thì đang ngủ say, nhưng lạ là tình huống của hắn đã ổn định lại rồi.

Mọi chuyện xảy ra quá ly kỳ, lúc đó họ đều ngây ngốc toàn bộ, cứ cảm thấy chuyện này có gì đó khúc mắc, nhưng lại không nói được nguyên do là gì, nếu nói là gặp phải ma quỷ thì… Nghĩ đến đây, họ lập tức rùng mình sợ hãi.

Bây giờ ba mẹ Đào hỏi đến thì đương nhiên họ cũng không nói rõ được mọi chuyện rồi, nhưng họ vẫn thừa nhận việc vừa đến phòng bệnh là họ ngất xỉu toàn bộ, còn về bệnh tình của Đào Lập Chí tại sao lại ổn định lại, làm cách nào để ổn định thì họ không trả lời được chữ nào, bởi vì căn bản họ chưa làm gì thì đã xỉu hết trơn rồi, sau khi tỉnh lại thì họ đâu cần làm gì nữa đâu.

Ba Đào nghe xong liền trầm ngâm, nói: "Nói như thế thì quả thật là có người từng đi vào phòng bệnh này, là có người cứu Tiểu Chí? Camera đâu? Tôi muốn xem lại camera!"

Trong bệnh viện đều có gắn camera cả, bởi vì tình huống của Đào Lập Chí rất đặc biệt, nếu thật sự giống như những gì hắn nói là có người cứu hắn, vậy thì nhất định sẽ bị ghi lại, chỉ cần trích lục đoạn ghi hình hôm qua thì sẽ biết ngay là ai, mọi chuyện cũng sẽ được sáng tỏ thôi.

Nhưng ai ngờ họ đều chỉ biết lắc đầu.

Về việc trích lục camera giám sát, sau khi họ tỉnh dậy đương nhiên sẽ đi kiểm tra đầu tiên rồi, phải tìm hiểu xem có phải có người đã bỏ thuốc mê cho họ từ trước rồi không, tiếc rằng khi xem lại đoạn ghi hình thì chả thu lại được gì, cũng không biết là do nó hư hay bị sao mà đen thui cả màn hình, không nhìn thấy được gì cả.

Ba Đào nghe xong lại có chút thất vọng, nếu như thật sự có cao nhân cứu mạng con trai của mình, đương nhiên ông sẽ đích thân ghé qua để cảm tạ, ông cũng muốn làm rõ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào. Tuy nói rằng con quỷ đó đã bị thu đi rồi, nhưng thực chất cái ông muốn làm rõ chính là ai đang muốn hại thằng quý tử nhà ông? Còn nữa, tại sao con quỷ đó lại có thể trú ngụ trong sợi dây chuyền kia chứ? Đồ của ông cụ nhà ông tặng thì sao có thể hại người được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK