Không khí trong phòng bệnh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, màn sương đen kỳ lạ phảng phất kéo tới. Tôn Mẫn trừng mắt nhìn vũng máu đỏ thẫm lan dần ra từ dưới gầm giường, vũng máu đậm nhớp nháp khiến cô ta có thể ngửi thấy được mùi hôi thối đến buồn nôn. Không, không phải, đây nhất định là ảo ảnh, là ảo ảnh….. “A!”Uông Đào hét lên một tiếng thất thanh rồi ngồi bệt xuống sàn. Tôn Mẫn nhanh chóng tới đỡ anh ta hỏi anh ta làm sao. Uông Đào vẫn đang hoảng loạn: “Anh sợ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.