Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Lập Chí vẫn chưa xỉu hoàn toàn, ánh mắt yếu ớt cố gắng không nhắm nghiền lại mà ráng duy trì tỉnh táo, chỉ cảm thấy trước mặt có một làn sương trắng, dòng người qua lại, cậu mơ màng nhìn thấy một cô gái tóc dài đứng ở đó không xa, cái mũi tham lam đang hít lấy hít để, giống như cậu ngon miệng lắm vậy! Dáng vẻ đó có chút quen thuộc? Rồi cậu ta kinh hoàng nhớ lại sự việc của đêm hôm đó, khủng hoảng đến mức trợn trắng mắt, xỉu luôn.

“Nguy rồi, bệnh nhân đã mất đi ý thức rồi!”

“Bác sĩ ơi bác sĩ, xin anh cứu lấy con trai tôi, tôi xin anh!”

“Cảm phiền tránh đường! Xin tránh đường!”

Trong lúc rối ren, Đào Lập Chí trực tiếp được đẩy vào phòng cấp cứu.

……

Ban đêm khi Cố Phi Âm quay về tòa nhà còn đặc biệt kể lại với bà lão cùng chị gái hàng xóm, cô nói Đào Lập Chí đổ bệnh nhập viện mất rồi, không chỉ sốt cao mà còn vướng phải một thân oán khí, dương khí của hắn bị nuốt gần một nửa rồi, cô nói: “Hai người có thời gian thì đi thăm cậu ta đi á, tốt xấu gì cũng là do hai người dọa cho người ta nhập viện, chỉ là không biết oán khí đó từ đâu mà đến thôi”.

Bà lão cùng chị gái hàng xóm: “......”

Đến khi Cố Phi Âm trở về phòng, mới phát hiện ra tay nghề của bà lão thật không chê vào đâu được, sàn nhà được quét dọn gần như không còn một hạt bụi luôn, cô trải nệm ra, rồi đi đến nhà tắm bên cạnh để tắm nước nóng, tắm ở đây thoải mái hơn tắm ở nhà vệ sinh công cộng nhiều, nước đã lạnh thì thôi đi, mà một lần vào phải mất những mười mấy tệ cơ, công ăn việc làm đã như lửa xém lông mày rồi… cho nên cô đâu có dám tắm mỗi ngày đâu…

Toàn thân cô bây giờ ấm lắm, đêm nay chắc có thể đánh một giấc thật ngon rồi, nhưng ai ngờ bản thân lại mơ thấy ác mộng rằng mình bị đuổi việc, trực tiếp khiến cô từ trong mơ bật dậy, cả người toát hết cả mồ hôi.

Thật là đáng sợ mà, sao lại có thể mơ một giấc mơ xui xẻo đến vậy chứ!

Cô tự vỗ vỗ đầu mình, trấn an bản thân bằng cách nói những gì trong mơ đều ngược lại với hiện thực, rồi lại đắp chăn ngủ tiếp.

Bên phía Đào Lập Chí thì đáng sợ hơn, sốt cao tận 39.5 độ, xém chút là sốt đến khờ luôn rồi, thuốc hạ sốt cũng uống liên hồi, dịch cũng truyền không ít, đến nửa đêm khó khăn lắm mới hạ nhiệt được, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại để ăn miếng cháo, thấy tình trạng của mình đã ổn định hơn, Đào Lập Chí liền nghĩ bản thân nghỉ ngơi thêm chút nữa chắc sẽ khỏe lại thôi, ai ngờ trong lúc hắn mơ màng muốn ngủ, lại cảm thấy bên cạnh có gì đó kỳ lạ lắm, nhiệt độ trong phòng cũng giảm đi rất nhiều, giống như có vật gì đó đang nhìn chằm chặp vào mình vậy.

Hắn mở mắt lim dim, liền thấy trên đầu giường có hai người đang đứng đó nhìn.

Một người phụ nữ trẻ tuổi, trên đầu còn dính mấy viên gạch.

Thêm một bà lão, trong tay cầm cây chổi tre.

Khi hắn nhìn thấy họ, đột nhiên họ từ từ nhoẻn miệng lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị —

“Aaaaa — Maaaa! Có Maaaa! Có Maaaa —”

“Cứu tôi! Cứu tôi với!!!”

……

Mẹ Đào khóc muốn hết nước mắt, Ba Đào cũng rối rắm không biết phải làm thế nào, họ không biết con trai họ rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, vài ngày trước, khi hắn quay về nhà liền nói là có ma, sau đó trực tiếp đổ bệnh luôn, vốn cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn, vậy mà bây giờ lại bắt đầu giở chứng, đến cả bác sĩ cũng không muốn quan tâm luôn rồi, hắn cứ nói là có ma quỷ đi theo hại hắn, bảo họ tìm hai vị đạo sĩ đến để trục quỷ cho hắn đi.

Vấn đề là, trên thế giới này làm sao có ma quỷ cơ chứ? Đây không phải là do bệnh đến khờ rồi sao.

KBa mẹ hắn sốt ruột gần chết, nhưng nhìn thấy sắc mặt của con trai mình càng ngày càng không ổn, muốn nói chuyện cũng nói không ra hơi nữa, mà cứ sốt cao không hạ, vì muốn an ủi con trai mình, chỉ đành nhờ người tìm đạo sĩ đến để trục quỷ thôi.

Về chuyện này thì nhà họ Đào làm rầm rộ lắm, Tất Hằng nghe mẹ anh kể lại thì anh cũng kinh ngạc lắm, anh nói: “Tiểu Chí xảy ra chuyện gì sao mẹ?”

“Còn không phải do nó tự làm tự chịu sao, học hành đàng hoàng không chịu cứ phải trốn học đi thám hiểm nhà ma gì đó, đây không phải là trúng tà chứ còn bị sao nữa, sau khi về nhà liền sốt cao không hạ, mẹ còn nghe nói… cái thứ đó nó đi theo đến tận bệnh viện luôn cơ! Thế là cô của con phải mời đạo sĩ về trục quỷ thôi, đợi chốc nữa mẹ đi sang đó xem thế nào, hy vọng mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.”

Tất Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Con đi cùng với.”

Thế là hai mẹ con Tất Hằng ăn sáng xong rồi đi đến bệnh viện, khi họ đến nơi thì đạo sĩ cũng đã có mặt, đang cầm thanh kiếm gỗ múa may quay cuồng trong phòng; Đào Lập Chí thì đang chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng thành khẩn; ba mẹ Đào thì thê thảm vô cùng ngoảnh mặt đi.

Tất Hằng: “......”

Không biết vì sao anh lại nghĩ đến người cô gái tóc dài, tuy nhìn cô ấy trông có vẻ âm u lạnh lẽo, nhưng bản lĩnh lại không phải dạng vừa đâu.

Mà ông đạo sĩ trước mặt nhìn là biết hàng dỏm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK