Thẩm Việt hít một hơi thật sâu, cười rồi nói: “Không ngờ tôi thật sự còn sống để bước xuống máy bay, cảm giác bình an vô sự thật tuyệt vời, haiz, sau đêm nay, e rằng tôi không dám ngồi máy bay nữa quá.” Mã Áo cũng cười, nhún vai nói: “Mấy cái thứ đó đâu phải vì anh không ngồi máy bay là sẽ không tới tìm anh đâu, nếu anh vẫn còn sợ thì đi thỉnh thêm vài lá bùa bình an đi, trong thời điểm cấp bách còn có mà xài.” Thẩm Việt ậm ừ một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.