Đáng tiếc là cậu nắm vào không trung, những giọt nước mắt khó khăn lắm mới ngưng giờ lại đột nhiên trào ra, vừa rồi khí thế của cậu còn mạnh như pháo, lúc này lại như một cậu bé đáng thương bị thế giới bỏ rơi, ngậm miệng khóc thảm thiết. Bà lão nhìn cậu, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu rồi từ từ kéo cậu ra ngoài. Ngụy Húc bật cười đi theo bà, giống như một đứa trẻ mới tập đi vậy. Lão Ngụy nằm trên mặt đất, bất lực nhìn bóng quỷ mờ ảo kéo Ngụy Húc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.