Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà ông vẫn chưa cho ai biết nhiều về chuyện Đào Lập Chí mắc phải bệnh lạ, ông cụ nhà ông tuổi tác đã cao không chịu được đả kích, dĩ nhiên họ sẽ không để lộ tin tức đến phía nhà tổ rồi, cho nên đến tận bây giờ ông cụ nhà ông vẫn chưa biết chuyện này.

Nếu như thật sự miếng ngọc có vấn đề, vậy thì ông nhất định phải điều tra tới cùng.

……

Đào Lập Chí đang ăn cơm, uống canh gà cứ hết chén này đến chén khác, hắn bệnh một trận, cơ thể suy nhược nặng, đây là lúc phải tẩm bổ lại cơ thể.

Vừa nghe ba mình nói camera giám sát bị hỏng mất, hắn liền đơ cả người, sao lại hư đúng lúc như thế? Không cần nghĩ nữa, nhất định là con quỷ thối tha đó làm chứ không ai vào đây hết á, tính chơi chiêu thần không biết quỷ không hay ăn thịt hắn, rồi làm thêm quả chết không đối chứng. Đương nhiên con quỷ đó đâu có ngờ được cuối cùng bản thân bị người ta ăn mất tiêu, thế này gọi là gì? Đây chính là tự tạo nghiệt, không thể sống, đáng đời!

Chỉ tiếc là camera bị hư, vậy là không xem được diện mạo của cô gái tóc dài, điều này khiến Đào Lập Chí tiếc nuối vô cùng.

Mỗi lần cô gái tóc dài đều lặng lẽ đến rồi âm thầm rời đi, nếu không phải vì hắn chưa xỉu hoàn toàn thì chắc cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra mà chỉ nghĩ bản thân vừa đổ bệnh nặng, nhập viện vài ngày sẽ không sao nữa. Ai mà ngờ hắn lại lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế? Như không nhờ cô ấy, hắn bây giờ chắc chắn đang nằm trong quan tài rồi.

Cho dù cô gái tóc dài là quỷ thì cũng là một con quỷ tốt bụng, nhất định là thế!

Đây là loại thần tiên tỷ tỷ nào đây trời, vậy mà âm thầm vì hắn làm bao nhiêu chuyện như vậy!

Ba Đào thấy con mình ngẩn ngơ ngồi đó, cũng không biết tâm hồn đi đâu mất tiêu, liền hỏi hắn có còn nhớ dung mạo của người đó không? Nếu như nhớ được thì dễ xử thôi. Vẽ ra dung mạo của người đó cho dễ tìm. Đến lúc đó cả nhà phải thật long trọng đi đáp lễ cho người ta!

Mẹ Đào cũng nói, nếu như đã cứu mạng con trai bà, vậy thì đúng thật là phải cảm ơn người ta đàng hoàng mới được.

Đào Lập Chí ngẫm nghĩ lại vẫn là cảm thấy thôi bỏ đi, nếu như cô gái tóc dài không muốn lộ diện, nhất định cô có lý do riêng của cô, nếu hắn vẫn khăng khăng vẽ lại dung mạo của cô ấy, đâu có biết cô ấy có nguyện ý cho hắn làm thế không? Hắn không muốn làm những chuyện khiến người ta chán ghét. Hơn nữa nếu muốn tìm lại cô ấy thì có thể đi đến tòa nhà bỏ hoang lần nữa, biết đâu có thể gặp được thì sao.

Hắn khua tay, nói: “Không cần đâu ạ, cô ấy cứu con, nhưng lại không nói gì cả, chứng tỏ người ta căn bản không quan tâm đến vấn đề tiền bạc, đây mới thật sự là cao nhân đó ba mẹ à! Không giống như mấy tên đạo sĩ giả, thô tục gì đâu!” Nói tới đây thì hắn lại thấy tức, hắn dán khắp phòng, mời thêm đạo sĩ về làm phép tốn hơn mười vạn tệ, nhưng không có hữu dụng cái đách gì hết á, đến khúc nguy cấp chỉ trưng ở đó thôi, tức đến cái lồng ngực muốn nổ tung luôn vậy.

“Ba, ba báo cảnh sát đi, tố mấy tên đạo sĩ thúi mê tín dị đoan lừa tiền con đi, bắt hết bọn chúng đi ba! Thật quá quắt mà!”

Ba Đào: “......”

……

Cố Phi Âm một bụng tâm tư, ngủ cũng ngủ trong căng thẳng, cô còn nằm mơ thấy mình bị đòi nợ, mấy trăm vạn đáng sợ đó trực tiếp đè lên người cô, đến rạng sáng ngày thứ hai, gà vẫn chưa gáy thì cô đã bị dọa cho tỉnh giấc, không ngủ lại được luôn.

Cô trùm cái mền lại, tay chân lạnh ngắt, thật khó chịu mà. Đều nói số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì, câu này thật không sai chút nào, quen với cuộc sống an nhàn trong quan tài, giờ nhìn lại nơi này, đúng thật là có chút không chấp nhận được mà.

Nếu như tòa nhà này có thể chắn gió đỡ mưa thì hay biết mấy, thật ra lúc cô dọn đến đây cô còn nghĩ sẽ có cái giường nào đủ ấm một chút, vậy mà chỗ nào cũng lọt gió, còn không ấm bằng chui vào góc tường ngủ nữa, có giường hay không cũng đâu có khác biệt gì, nhưng bây giờ cô đột nhiên nghĩ ra một cách, nếu như ở đây cũng có cái quan tài để nằm, vậy thì cô sẽ không lo lắng mưa to gió lớn nữa rồi!

Nắp quan tài chỉ cần đóng lại thôi, ối giồi ôi, thiên đường là đây!

Nhưng tất nhiên, cô làm gì có tiền để mua quan tài.

Cô trùm chăn chạy đi tìm chị gái hàng xóm và bà lão, hiếm lắm mới có dịp chị gái hàng xóm không nhảy tưng tưng, mà chỉ đứng ưu sầu bên cửa sổ, khi Cố Phi Âm lại gần, chị gái hàng xóm quay ngoắt cái đầu sang, thất khiếu chảy máu, nhìn chằm chặp vào cô không nói gì.

Cố Phi Âm cũng nhìn lại, rồi do dự nói: “Xin hỏi chị thể cho tôi mượn quan tài của chị không?”

Chị gái hàng xóm: “...???”

Haiz, cô cũng biết mấy thứ như này thì khó mượn lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK