Lão Tứ gãi gãi đầu, có lẽ mình nghe nhầm thật rồi, nên không nghĩ gì nhiều lại bắt đầu huýt sáo quay về.
Về đến nơi hắn lập tức nốc hẳn một ngụm rượu để làm ấm người, xong rồi hất hàm nói: “Này Đại Béo, thằng nhóc trong đó đã tỉnh chưa?”
Người tên Đại Béo quả đúng như tên vừa đô vừa cao vừa béo, nguyên người toàn những thớ thịt chắc nụi, lúc này hắn đang ngồi trên tảng đá dựng tạm ở một góc hút thuốc, nghe tiếng người hỏi, hắn ta đáp: “Vừa xem qua rồi, chưa tỉnh. Thằng nhóc da trắng đó yếu gì đâu, Tam Tử đánh thuốc hơi nhiều, e là phải sau vài giờ mới có thể tỉnh dậy được.”
“Thế thì tốt, để mắc công nó thức lại um sùm lên.”
“Yên tâm đi, lão Nhị đang canh ở bên trong, có thể xảy ra chuyện gì chứ. Có muốn uống vài ly không?”
Tính của lão Tứ lại háu ăn lười làm, nếu không thì hắn cũng không dấn thân vào con đường này rồi, thế là hắn liền đi sang ngồi xuống ăn nhậu chè chén, vẫn là Đại Béo nhắc hắn uống ít thôi, đợi chuyện thành rồi muốn uống bao nhiêu cũng không muộn, đỡ phải làm hỏng việc. Lão Tứ ngẫm nghĩ cũng thấy có lý, đợi tiền tới tay rồi thì muốn ăn muốn uống gì mà chả có chứ!
Đại Béo uống có hơi quá chén, bèn đứng dậy đi ra nhà sau xả bồn, hắn vừa kéo quần xuống liền nghe được âm thanh mơ hồ truyền đến.
“Bặt…”
“Bặt bặt…”
Đại Béo kích động nhanh chóng kéo quần lên xông ra ngoài, tay cầm đèn pin chiếu rọi khắp nơi, tiếc rằng gã không nhìn thấy được gì, bên ngoài sân đến một cái bóng người cũng không có, nhưng gã thật sự nghe được âm thanh đó mà, nó giống như âm thanh đang chặt một thứ gì đó vậy, gã liền hô to nói: “Là ai? Ai đang ở ngoài đó!”
“Còn không mau cút ra đây cho ông!”
Cả rừng núi im lặng như tờ.
Qua một lúc sau chả thấy có ai bước ra, ngay cả tiếng “bặt bặt” đó cũng biến mất theo luôn.
Đừng thấy Đại Béo như thế chứ hắn thận trọng lắm đó nha, hắn cảm nhận được âm thanh đó không phải vô cớ mà xuất hiện, nên đã nhịn không được phải đạp lên đất tuyết ra ngoài tìm thử, đèn pin trong tay cứ men theo đường núi chiếu rọi đường đi, đột nhiên, dưới một góc cây nơi xa xăm, hắn nhìn thấy một cái bóng người nhưng lại lượn lờ rất quỷ dị!
Đó là một cái bóng màu đen, hắn chỉ có thể nhận ra đó là bóng lưng của người cùng với mái tóc rất dài.
… Là một người phụ nữ sao?
“Này, cô là ai! Đứng lại!”
Bóng đen đó vẫn không ngừng lại, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn, hình như hắn có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt xanh xao đó, cả người cô ta vòng qua thân cây, sau đó liền biến mất trong tích tắc.
Hắn lập tức đuổi theo, nhưng khi hắn vòng qua thân cây lại không còn thấy được gì nữa, chỉ là một khoảng không trống trải, chứ đừng nói là người phụ nữ nào trốn ở đây!
Hắn đang tự nghi ngờ bản thân, không lẽ mình đã nhìn nhầm rồi sao? Không phải chứ…
Chính vào lúc này, không biết từ dưới cây hắn đã nhìn thấy cái gì, khuôn mặt thô kệch của hắn đột nhiên trở nên kinh hãi, trầm giọng chửi thầm vài câu, mồ hôi trán tuôn ra như mưa, hắn mặc kệ tất cả chạy bạt mạng quay về!
Lão Tứ nghe thấy động tĩnh liền nhào ra nhìn tên Đại Béo đang hoảng loạn, hắn đề phòng nói: “Làm sao vậy? Có phải cảnh sát đến rồi không?”
Đại Béo thở dốc, lắc đầu trả lời: “Không phải, không phải cảnh sát!”
“Vậy mày chạy loạn gì chứ cái thằng này!?”
Đại Béo trừng to mắt nhìn hắn, cơ thể cường tráng nhịn không được phát run lên.
“Không có dấu chân! Trên đất không có dấu chân!”
Vừa nãy hắn rõ ràng nhìn thấy cô ta chạy vòng ra sau phía thân cây mà, hắn lo sợ đối phương sẽ phát hiện ra bọn chúng giấu người trong căn nhà, muốn lén lút báo cảnh sát, cho nên mới nhanh chân đuổi theo, và rồi khi chạy sang đó hắn mới phát hiện, phía sau thân cây không chỉ không có người, đến cả dấu chân cũng không để lại! Ngoại trừ dấu chân hắn vừa đi qua, căn bản không còn dấu chân của người nào khác để lại!
Lớp tuyết trên núi vừa sâu vừa dày, ai đi ngang sao không để lại dấu vết gì được chứ!?
Vậy thì lúc nãy hắn nhìn thấy là gì đây!
Hắn lau mặt, phát hiện ra trên trán toàn là mồ hôi lạnh, rồi hắn bình tĩnh lại kể cho lão Tứ chuyện lúc nãy, lão Tứ vừa nghe xong liền rùng mình theo, bởi vì trước đó chính lão Tứ cũng có nghe qua tiếng “bặt bặt” này, chỉ là hắn không đuổi theo để xem, chứ đừng nói là gặp qua người phụ nữ hay cô gái nào kỳ lạ…
“Có khi nào có người giả thần giả quỷ không?”
“Không thể nào! Tuyết trên đất dày như thế, ai đi ngang qua mà không để lại dấu chân cơ chứ!”
Nói đến đây, hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng loại rùng mình, lạnh hết cả sống lưng.
Nghe động tĩnh, lão Nhị cũng bước ra, nhịn không được gằn giọng nói: “Chúng mày hoảng cái gì chứ hả? Có còn muốn kiếm tiền không? Bình tĩnh hết cho tao à nha! Có chút chuyện thôi cũng sợ thành bộ dạng gì rồi, chúng mày còn làm được gì nữa!”
Đại Béo và lão Tứ chỉ đành đem chuyện lúc nãy tóm tắt lại với lão Nhị, càng nói thì trong lòng càng hoảng: “Nhị ca, em thấy ngọn núi này có gì đó tà môn lắm anh…”