Tô Địch chợt bừng tỉnh, đến rồi? Cái gì đến rồi? Là chủ mưu bắt cóc anh sao? Đang trong lúc nghi hoặc thì lại nghe được một giọng nói thô kệch khác run rẩy lên tiếng: “Đến rồi… Cô ta lại đến! Cô ta lại đến thật rồi!”
Giọng nói đó lại nói: “Làm sao đây Nhị Ca? Hay là chúng ta mau chạy đi!”
Lão Nhị cắn răng nạt lại: “Tụi mày bình tĩnh lại cho tao! Xem tình hình như nào rồi hãy tính!”
Lúc này lão Nhị, lão Tứ cùng Đại Béo ba người đều núp ở dưới cửa sổ, lén lút nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy một cô gái tóc dài đang từ từ ló đầu ra, xung quanh bầu không khí mờ ảo, cô ta gập người lại với tư thế rất kỳ quái, từ từ đi lại gần. Đôi chân cứ lắc tới lắc lui, vừa giống như đang đi, nhưng lại không phải như thế, bởi vì đôi chân cô không hề chạm đất, cơ thể lại lơ lửng trong không trung, càng lúc càng đến gần họ! Mái tóc dài phấp phới trong gió, khuôn mặt trắng toát âm trầm rất kinh khủng.
Lão Nhị chỉ cảm thấy hàm răng đang đánh bò cạp, nói cũng không nói nên lời, dùng sức cấu lấy vai của lão Tứ cùng Đại Béo, đến nỗi muốn đâm vào da thịt luôn rồi.
Đột nhiên…
“Cộc.”
“Cộc.”
“Cộc.”
“Cộc — —”
Gõ được bốn tiếng, âm thanh liền ngừng lại.
Lão Nhị sợ đến toàn thân tê liệt, những tia máu từ trong đôi mắt bắt đầu lộ ra, trừng to rồi nói: “Tao nghe người ta nói, quỷ đến gõ cửa… chỉ gõ bốn cái…”
Người già trong thôn từng nói, người gõ cửa ba lần, quỷ đập cửa bốn cái, nếu trong đêm nghe được tiếng gõ cửa, vừa hay là bốn cái, vậy thì có khả năng đã gặp phải quỷ đập cửa rồi.
Lúc nghe nói vậy cảm thấy câu nói đó chỉ để hù dọa con nít nên mới bịa đặt thế thôi, toàn mê tín dị đoan, nhưng đến lúc bọn chúng thật sự gặp rồi thì cảm thấy kinh hãi tột độ, chỉ hận lúc đó sao lại không hỏi nhiều hơn nữa, chí ít cũng có thể nói cho bọn chúng cách để đối phó chứ!
Lão Nhị, lão Tứ, Đại Béo ba người đang rúm ró lại một chỗ, bởi vì đã nép vào nhau quá sát, có thể cảm nhận được thân nhiệt của nhau luôn rồi, không chỉ phát run lên còn thở dốc nữa, trên trán toát hết cả mồ hôi, đây quả nhiên bị dọa không hề nhẹ à.
Lão Nhị và Đại Béo đã từng gặp qua cô gái tóc dài một lần, cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng bị bộ dáng xiêu vẹo lúc này của cô ta dọa đến hồn xiêu phách tán chứ đừng nói chi lão Tứ vừa gặp lần đầu tiên, bây giờ những lời nói an ủi là không thể nào nói ra miệng được rồi đó, cô gái tóc dài đó đang gập lưng lại một cách kỳ lạ, cơ thể lơ lửng cứ in sâu vào trong não bộ, làm sao cũng không quên khung hình đó được.
Lão Tứ cảm thấy như có thứ gì mắc kẹt trong cổ họng mình vậy, hắn dùng hàm răng đang run cầm cập, trừng to đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu, mếu máo nói: “Làm… làm sao đây… Chúng ta phải làm sao đây!!! Em còn không muốn chết… Em chưa muốn chết mà….!”
Đi đến bước đường này rồi ai mà muốn chết cơ chứ…
Lão Nhị vuốt mặt, hắn nghe người ta nói, nếu gặp phải quỷ đập cửa, thì không nên lên tiếng hỏi gì, càng không nên đi ra mở cửa, chỉ có thể đợi nó tự rời đi, nếu không thì chẳng ai biết được nếu mở cửa sẽ gặp phải thứ gì và dẫn vào nhà thứ gì.
Cho nên bây giờ tốt hơn hết là đừng có làm gì cả, đợi nó tự rời đi thôi.
Lão Nhị không an tâm hỏi: “Chỉ cần không mở cửa, chắc nó sẽ không vào đâu đúng không?”
Đại Béo nghi hoặc nói: “Ai mà biết được đâu, nếu mà nó cứ đứng đó không đi thì làm sao?”
Lão Tứ hoảng hốt trả lời: “Thì chết mẹ hết ở đây chứ sao nữa hỏi hoài dị chời!”
Lão Nhị càng thêm cáu gắt, bực bội nói: “Chứ còn cách nào nữa? Bọn mày có dám ra ngoài không?”
Ra ngoài? Đương nhiên là không rồi, hỏi thừa!
Trong phút chốc, ba người đều im bặt không nói thêm gì nữa.
Nhưng chỉ được một lúc, bên ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa chậm rãi.
“Cộc.”
“Cộc.”
“Cộc.”
“Cộc.”
Vẫn là bốn tiếng như lúc nãy, đến cả nhịp cũng giống hệt chả khác gì.
Lão Tứ cắn răng, đưa đôi mắt toàn là tia máu trừng to với lão Nhị và Đại Béo, lúc này sự bất mãn cùng oán trách của hắn đối với hai người còn lại bắt đầu xộc lên, gằn giọng nói: “Cái thứ đó là do hai người dẫn tới đó, nếu không phải hai người chọc phải nó, nó chặt cây thì kệ mẹ nó đi, căn bản đâu có thèm để ý tới tụi mình đâu! Đều là lỗi của hai người hết đó!”
Nơi này ngoại trừ lão Tứ, lão Nhị và Đại Béo đã từng chạm mặt cô gái tóc dài đó rồi, lời này vừa nói ra, sắc mặt của hai người đó càng khó coi hơn, lão Nhị hậm hực nói: “Ý của mày là sao? Bọn tao không phải vì tưởng có người phát hiện trong nhà đang trói thằng da trắng yếu đuối đó sao, nếu không thì đuổi theo làm méo gì, chứ trời đông giá rét vậy ai mà rảnh chui tọt vào trong núi làm chi?"
Lão Tứ nói: "Lão Nhị, anh dám nói xảy ra sự việc như này không có phần trách nhiệm của anh không? Lúc tụi em nói với anh, anh chả thèm đếm xỉa đến nó, còn nói tụi em nhìn nhầm, nghĩ lung tung, nếu chúng ta phòng bị đầy đủ thì làm sao có thể trêu phải… cái thứ đó chứ!? Em thấy chính là anh làm việc cẩu thả, còn không phải do lúc nãy anh đã trêu chọc gì người ta, đúng rồi, có phải anh đã phạm phải cấm kỵ gì của cô ta không, cho nên mới dẫn dụ cô ta đến tận đây? Chứ mình không có thù oán gì với cổ, tại sao lại tới tận cửa để tìm cơ chứ!?”