Đến lần thứ năm, ngay lúc họ gặp được cô gái đó liền vội rẽ sang hướng khác, anh không tin lần này vẫn còn bị như những lần trước.
Tưởng Long bị dọa sắp khóc tới nơi, bởi vì tốc độ lái xe quá nhanh nên trong xe rất xóc, cậu ấy chỉ có thể thắt chặt dây an toàn, một bên móc điện thoại ra để gọi cầu cứu, vừa bấm gọi cậu ấy liền tuyệt vọng nói: “Tam ca, làm sao đây, làm sao đây, không có sóng nè trời! Căn bản là không gọi được cho ai hết!”
Tất Hằng cắn răng lên tiếng: “Tao biết! Tao nghe rồi!” Bởi vì lần thứ hai anh phát hiện ra bất thường, anh đã thử dùng điện thoại để cầu cứu.
Tưởng Long nói: “Tam ca, có phải chúng ta đã…”
Tất Hằng xanh mặt đáp: “Bớt tào lao! Trên thế giới này làm gì có ma quỷ, đừng có tự hù dọa mình như thế, chẳng qua tụi mình chỉ vô tình đụng phải từ trường đặc biệt gì đó mà thôi.”
Tưởng Long mở to mắt kinh ngạc, có chút hy vọng hỏi lại: “Gì? Từ trường đặc biệt cũng có thể sản sinh ra cô gái kỳ lạ như vậy sao?”
Tất Hằng: “......”
Anh ấy không dám ngừng xe, càng không dám giảm tốc độ, liều mạng đạp ga, trong lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi chết tiệt này.
Tưởng Long đương nhiên cũng nghĩ như vậy, chỉ cần xe của họ ngừng lại chắc chắn họ sẽ chôn thân nơi này không kịp trăn trối.
Bất chợt, hắn thét lên: “Thấy mẹ rồi aaaaa!”
Tất Hằng giật nảy mình, đen mặt nhìn Tưởng Long quát: “La con mẹ gì mà la dữ vậy? Bình tĩnh coi!”
“Rồi sao em bình tĩnh được?” Tưởng Long khủng hoảng nói tiếp: “Hết xăng, hết con mẹ nó xăng rồi kìa cha nội!”
Tất Hằng: “......”
Rồi, xu luôn.
Cũng không biết đây là lần thứ mấy gặp được cô gái tóc dài đó rồi, cô ấy vẫn như thế, cứ đứng đó lắc lư cái tay, không biết mệt là gì, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười kỳ quái, chỉ cần nhìn là lạnh hết cả người.
Tưởng Long ôm lấy bản thân sợ hãi nói: “Tam ca, chi bằng chúng ta cho cô ấy quá giang một đoạn đi, chứ chạy mấy vòng rồi mà cô ấy vẫn đứng đó lắc tay chứ không làm gì khác, chắc cũng không có ý làm hại chúng ta đâu, biết đâu niệm tình chúng ta giúp cổ, sẽ tha cho chúng ta một mạng thì sao? Chứ đợi đến khi hết xăng, hết đường chạy rồi, con mẻ giận quá giết luôn tụi mình là xong luôn đó!”
Tất Hằng lườm hắn một cái, chiếc xe một lần nữa vụt qua mặt cô gái đó, sau khi cách được một khoảng, họ không còn thấy cô đứng ở bên đường nữa.
Tất Hằng bực bội vò đầu bức tóc, sớm biết sẽ gặp phải chuyện quái gở này, có chết anh cũng không lái xe đêm đâu, anh liền nói: “Không biết cô ta có mục đích gì với tụi mình không, cứ tùy tiện cho quá giang, rồi chết như thế nào cũng méo biết!”
Anh móc điện thoại ra, muốn gọi 110 để cầu cứu, tiếc là điện thoại vẫn không có vạch sóng nào, có muốn gọi cũng chả gọi được. Bây giờ họ gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không nghe, thật khiến người ta tuyệt vọng mà.
“Chúng ta ra đường lúc mười hai giờ hơn, từ khi gặp được cô ta cho đến giờ là hơn hai tiếng đồng hồ, còn hai ba tiếng nữa là trời sáng rồi, mấy thứ đó không phải sợ mặt trời sao? Tụi mình ráng thêm hai tiếng nữa sẽ ổn thôi.” Tất Hằng ngồi tính thời gian, nếu như cô gái tóc dài đó vẫn luôn đứng đó đợi người, vậy chi bằng họ sẽ ở chỗ này đợi thêm hai tiếng, đến lúc đó sẽ không có chuyện gì nữa.
Nhưng dù cho anh có nói bao nhiêu câu cũng không thấy Tưởng Long trả lời, anh cau mày quay mặt sang Tưởng Long, lại nhìn thấy hắn đang nắm chặt lấy dây đai an toàn, vẻ mặt khủng hoảng nhìn về phía trước, giống như đang gặp phải thứ gì đó rất khủng khiếp vậy.
Tất Hằng dường như nhận ra được gì đó, rồi anh cũng từ từ quay đầu nhìn theo, quả nhiên thấy cô gái tóc dài mặc đồ trắng đứng ngay ở đầu xe, rồi bằng dáng vẻ kỳ quái chậm rãi đi về phía họ, một bước, rồi hai bước… Càng lúc càng gần!
Anh thề, anh diễu võ giương oai hơn hai mươi năm trời, là một bá đạo Đế Đô, ngoại trừ ông già nhà mình, anh chưa từng sợ qua bất kỳ ai, nhưng hôm nay, anh sợ đến mức tay chân bắt đầu run rẩy, lúng túng muốn khởi động máy xe, hình như Tưởng Long kịp thời hoàn hồn, la lên hối thúc anh: “Mau đề máy đi! Lái xe điiii!”
Nhưng càng gấp thì càng hỏng việc.
Chiếc xe có làm cách nào cũng không khởi động được.
Cộc cộc…
Cộc cộc cộc…
Tất Hằng nghe được bên tai mình có người đang gõ vào kính xe, cơ thể anh cứng đờ, máy móc quay đầu qua thì thấy cô gái tóc dài đó đã đứng trước cửa xe, khuôn mặt trắng bệch không có một chút máu nhưng cũng xinh đẹp lắm, con ngươi đen sì sì, khóe miệng lộ ra một nụ cười với hàm răng trắng toát, chỉ là nụ cười gượng gạo, giống như phải rặn lắm mới cười được, nhưng cũng rất lễ phép cất lời: “Chào anh, xin hỏi tôi có thể đi nhờ xe anh không?”
Hai hàm răng của Tất Hằng va vào nhau, khó khăn lắm mới nói thành lời: “Thật… thật ngại quá, hình… hình như không… không tiện cho lắm…”