Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ quỷ áo đỏ cười muốn sái quai hàm, cũng giống như nó không biết vì sao lại kiêng dè cô gái tóc dài này đến thế, cứ cảm thấy bầu không khí xung quanh cô rất nguy hiểm khiến nó cảm thấy khó chịu vô cùng, nào ngờ đám con nít còn nhạy cảm hơn cô, cách một lớp quần áo rồi vẫn không ai dám lại gần.

“Cô đừng có cười nữa được không?” Cố Phi Âm sắc mặt nghiêm trọng, buồn bã nói tiếp “Sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của chủ quản nhìn tôi quen thuộc lắm, tôi có dự cảm không lành đây này.”

Nữ quỷ áo đỏ: “Hahahahaha, cô cũng cảm thấy bản thân sắp bị đuổi việc đến nơi à?”

Cố Phi Âm: “Không… không phải chứ?”

Nữ quỷ áo đỏ: “Chỉ một chút năng lực thành tích này, không đuổi bà thì còn đuổi ai nữa má?”

Cố Phi Âm: “.......”

……

Tối đến cô vẫn ghé tiệm cơm ở bệnh viện mua đồ ăn, hai mặn một chay đã rất may mắn rồi, cô tâm sự trùng trùng cầm hộp cơm mà ăn, vừa ăn vừa nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể nâng cao năng lực làm việc của mình, công việc tốt như thế cô không muốn đánh mất chút nào cả, nếu thật sự hết cách thì ngày mai chỉ đành ghé sang chú thỏ thỉnh giáo thôi.

Nhớ lại lúc trước còn là quỷ cô hoàn toàn không bị áp lực như vậy, đói bụng thì đi tìm lệ quỷ mà ăn, cùng lắm là đánh nhau một trận, đánh không lại thì chạy, huống hồ nếu ăn lệ quỷ còn có thể sẵn tiện tiếp nhận hết di sản của nó. Là một tỷ phú làm gì cần phải tìm việc như bây giờ chứ!

Nhưng hiện tại cô như hổ xuống đồng bằng, ở thế giới này đi ba bước cũng cần đến tiền, không có tiền thì làm gì cũng khó.

Cô lại nhìn người đàn ông bị mất chân bò trên đất, oán khí trên người hắn càng lúc càng nặng rồi, giống như sắp sửa tiến hóa thành lệ quỷ vậy, nếu như trở thành lệ quỷ há chẳng phải có thể trở thành đồ ăn vặt của cô rồi sao.

Cô liếm môi liếm mép, lần trước khi hấp thụ âm khí của Tất hảo nhân tuy rằng mùi vị cũng không ngon cho lắm nhưng thật ra cũng khiến cô lâu đói hơn.

Người đàn ông đang bò dưới đất cảm thấy sau lưng có một luồng hàn khí, cứ buốt giá làm sao ấy.

Hắn ngước nhìn lên không trung thấy nữ quỷ áo đỏ, có chút sợ hãi đại hận không được muốn nó lập tức biến mất, oán khí càng lúc càng không có chỗ phát tiết. Nếu không phải vì ả ta thì hắn làm sao có thể chết vì tai nạn xe chứ? Nếu như hắn không chết, thì bây giờ hắn chính là tổng giám đốc của tập đoàn Lý thị, vợ hiền con thảo, một gia đình mỹ mãn biết bao, sự nghiệp cũng lên đỉnh tiên phong, nếu như không vì ả ta hắn làm sao có thể trở thành bộ dạng như bây giờ chứ.

Nữ quỷ áo đỏ nhìn bộ dạng của người đàn ông liền biết hắn đang nghĩ gì, cười lạnh nói: " Triệu Hưng, cho đến ngày hôm nay ngươi vẫn không biết hối cải! Ngươi cứ nghĩ là ta hại ngươi ư, ha~. Ngươi đừng có quên, ngươi có ngày hôm nay đều là nhờ vào người nhà họ Lý của ta! Nếu không phải vì ta mù mắt chó nhìn trúng ngươi, nếu không phải vì ta tin lầm ngươi thì ông già nhà ta làm sao có thể giao công ty cho ngươi quản lý chứ?".

"Cha ta vừa mới mất nửa năm, ngươi liền không an phận, lúc đó ta mang thai chín tháng lại gặp phải nỗi đau mất cha, ngươi không thương thì thôi còn lén lút qua lại với Trương Hân Hân, âm mưu hòng chiếm đoạt Lý gia của ta trở thành Triệu gia của ngươi! Ngươi bị xe tông chết là ông trời có mắt, cũng là quả báo ngươi tự chuốc lấy, giờ đây cô người tình bé bỏng của ngươi đem tiền đi nuôi tên cẩu nam nhân khác, con của ngươi phải gọi người khác bằng cha cũng là báo ứng mà ngươi phải nhận lấy!"

Quỷ nữ áo đỏ ngước mặt cười lớn, toàn thân màu đỏ nhìn càng thấy thê lương hơn, từ trong tay cô hiện ra một cây roi được tích tụ từ oán khí của cô, từng roi từng roi đánh thật mạnh vào thân thể của Triệu Hưng, hắn đau tới nỗi lăn lóc trên mặt đất nhưng lại không phản kháng được một chút nào.

Hắn vừa tích tụ được một chút lệ khí rất nhanh đã bị đánh tiêu tán hết rồi.

Cố Phi Âm tiếc nuối lắc đầu rồi lại cúi mặt ăn sạch sẽ hộp cơm, chuẩn bị quay về ngủ một giấc thật ngon, điều chỉnh lại tâm trạng ngày mai còn phải đi làm sớm nữa.

Cô vừa vứt hợp cơm, chào tạm biệt nữ quỷ áo đỏ chuẩn bị đi về, nhưng lại thấy 120 cấp cứu đưa xuống một bệnh nhân, khi vừa kéo xuống thuận tiện cô nhìn qua một cái, hình như nhìn có chút quen mắt, khi nhìn kỹ lại, đây không phải là anh bạn nhỏ hôm trước ghé thăm tòa nhà hoang đó sao? Tên… tên gì Đào Lập Chí thì phải…

Vốn dĩ cô không để tâm lắm, cứ nghĩ rằng cùng lắm là do chơi quá nên mới đổ bệnh thôi, nghỉ ngơi chút là được, nhưng hình như mọi chuyện có chút ngoài ý muốn rồi, bởi vì trước đó cậu còn là một thanh nhiên sạch sẽ thơm tho, bây giờ lại bị vướng phải oán khí, còn đang gặm nhấm dương khí của cậu từng chút một.

Cố Phi Âm bước lại gần một chút, dùng mũi ngửi ngửi, uầy, sao mùi vị này quen thuộc thế? Nhưng mà ngon quá, cô vẫn còn muốn hít thêm vài hơi nữa, bác sĩ và y tá thấy thế liền hoảng hốt, vội vàng đẩy xe đi vào trong bệnh viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK