Rồi đột nhiên cô gái tóc dài lên tiếng: “Xin hỏi anh có biết Mộ Sơn ở đâu không?"
Tất Hằng: “......” Mộ Sơn? Mộ Sơn là ở đâu? Sao nghe lạ vậy. Nếu anh trả lời không biết có khi nào con quỷ nữ đó sẽ nổi giận rồi lấy mạng anh luôn không?
Thấy anh yên lặng không trả lời, cô gái tóc dài đó quả nhiên chồm tới, khuôn mặt vốn dĩ đã trắng bệch, bây giờ nhìn lên càng thêm âm u mấy phần, cô trầm giọng hỏi: “Anh cũng không biết nó ở đâu à?”
Tất Hằng: “... Nghe… nghe có vẻ quen lắm, để tôi… tôi nhớ lại nó nằm ở đâu nha!”
Cô gái tóc dài nghe thế liền vui mừng ra mặt, đôi mắt đen láy như đang phát sáng, nhìn chằm chặp vào con mồi vậy: “Có thật không? Thế anh mau nhớ lại đi, tôi đã hỏi biết bao nhiêu người cũng nói không biết, không ngờ số tôi vẫn còn may quá, gặp được người tốt như anh, vừa cho tôi đi nhờ lại còn biết Mộ Sơn nằm ở đâu nữa chứ.”
Tất Hằng: “Haha.” Anh sợ bản thân nói biết thì con quỷ nữ này sẽ trực tiếp uy hiếp anh đưa cô đi đến đó, như vậy há chẳng phải là dê vào ổ cọp sao? Mà giờ anh nói không biết thì anh cũng chết vậy.
Cho nên chỉ đành chơi giờ dây thun chứ biết làm sao…
Tất Hằng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, rồi anh quay sang nhìn Tưởng Long đang ngất bên cạnh, lúc này anh thấy ngưỡng mộ hắn vô cùng, ít ra ngất đi sẽ không phải đối mặt với con quỷ nữ đáng sợ này.
Với lại Tất Hằng còn phát giác được, khi anh biểu lộ ra bản thân hình như biết cái nơi Mộ Sơn gì đó nằm ở đâu, cô gái tóc dài đó liền cười rất hòa nhã thân thiện, càng nhìn thì càng thấy âm u đáng sợ, có vẻ cô rất ưng ý con mồi ngon lành như anh đây mà.
“… Không lẽ hôm nay mình sẽ chôn thân nơi này thật sao hả trời?” Tất Hằng nghĩ thầm trong đầu.
Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng dày, cũng như tâm trạng trong lòng anh hiện giờ càng lúc càng nặng nề.
Anh lén nhìn điện thoại, nó vẫn như cũ không có một vạch sóng, căn bản là không gọi điện cho ai cầu cứu được, mặt anh đen như lọ nồi, không dám lái quá nhanh, cũng không dám lái quá chậm, sợ gây sự chú ý đến cô gái tóc dài. Ngay lúc anh đang bức bối nhất thì nghe được tiếng thở dốc của tên Tưởng Long bên cạnh, hắn nhắm nghiền đôi mắt, tuy vậy nhưng tay của hắn đã cuộn thành nắm đấm, cũng không rõ hắn tỉnh lại từ lúc nào. Chỉ là không biết nên đối mặt với cô gái tóc dài đó ra sao nên cứ giả vờ đang ngủ, rất có khả năng đang suy nghĩ tìm đường chạy trốn rồi.
Tất Hằng nghiến răng nghiến lợi, tuy bất mãn lắm, nhưng lại không lập tức vạch trần tên Tưởng Long kia, dù sao cũng một bên trong sáng, bên kia trong tối, đối với tình cảnh hiện giờ có lợi với họ hơn.
Xe chạy được tầm hai mươi phút, Tất Hằng đang tuyệt vọng đột nhiên lại lóe lên được một tia hy vọng, bởi vì họ không còn bị lẩn quẩn trong đoạn đường khi nãy nữa, bây giờ họ đang đi thẳng về phía trước rồi, trong lòng anh có vài phần kích động, và con tim đã vui trở lại. Thế là họ lái thêm tầm mươi phút nữa, phía trước ẩn hiện ánh đèn đường, Tất Hằng không còn nhịn nổi, đạp mạnh chân ga — Nơi có ánh sáng nhất định sẽ có người!
Con người đó à, anh chưa bao giờ cảm thấy con người là loài sinh vật đáng yêu như bây giờ, bình thường có vô số người muốn hiến dâng cho anh đến nỗi anh thấy rất phiền luôn á, nhưng bây giờ anh hận không được, muốn tất cả mọi người dính chặt lên người anh, càng nhiều càng tốt.
Anh dường như không còn chờ đợi được nữa.
Tưởng Long đang híp mắt nằm đó cũng đã thấy được tia sáng mờ ảo, hắn xém chút kích động đến hét um sùm lên, cũng may là uy nghiêm của con nữ quỷ ngồi phía sau cường đại, mới khiến cho hắn ổn định lại tinh thần, có điều kích động quá nên máu dồn lên não mặt mày đỏ lựng hết trơn, lỗ chân lông toàn thân như giãn nở ra hối thúc Tất Hằng lái nhanh hơn, nhanh hơn nữa!
Tất Hằng đương nhiên cũng nôn lắm chứ, anh cũng không quên quét mắt qua kính chiếu hậu, nhưng lại thấy khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt đen láy của cô gái đó đang nhìn về phía trước, chắc hẳn cô cũng đã thấy được ánh đèn đường kia rồi.
Trong lòng anh có dự cảm không lành, quả nhiên, cô gái đó lên tiếng: “Đoạn đường phía trước khó đi lắm, chúng ta rẽ hướng khác đi.”
“Rẽ hướng khác á? Chắc tao nghe đó!” Tất Hằng nghĩ thầm.
Con quỷ nữ này chắc sợ chỗ đông người sẽ khó mà xuống tay, cơ hội tốt như vậy làm sao anh lại có thể bỏ qua cho được?
Tất Hằng cố gắng biểu hiện thái độ dịu dàng nhất có thể, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy, anh nói: “Con đường này cách thành phố A gần nhất, lái xe tầm một tiếng nữa có thể tới rồi, nếu đi hướng khác phải vòng ngược lại, tốn biết bao nhiêu thời gian, tới sáng còn chưa đến nơi luôn á. Không phải cô nói cô cần về nhà gấp sao?”
Đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chặp lấy anh trong sự trầm tư, Tất Hằng bị nhìn tới mức toát mồ hôi khắp người, anh chỉ tỏ ra thoải mái thôi chứ chân anh đã đạp ga phóng thẳng như bay về phía trước rồi.