Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

… Hơi bị xui xẻo chính là gặp đủ thể loại ma quỷ đó ư? Tất Hằng và Tưởng Long nghe thấy càng sợ hãi hơn.

Thật ra trước đó Cố Phi Âm giải quyết những thứ này giống như một món đồ ăn, vốn dĩ cô chính là hồn ma mà, không ai thờ phụng bái tế, đói thì cũng chỉ dựa vào bản thân để kiếm ăn mà thôi, giống như những loại lệ quỷ ác quỷ là ngon miệng nhất, hoặc là những vật âm tà được chôn dưới lòng đất, chỉ cần những thứ đó có âm sát khí thì đều là món ăn của cô cả, dù sao thì cô cũng không kén ăn mà — Thậm chí cô còn nghi ngờ, có phải do mình ăn tầm bậy tầm bạ nên ông trời mới chướng mắt cô, dùng sét để đánh cô, khiến cô trở thành một cô gái nhỏ yếu đuối mong manh thế này.

Cũng không biết bây giờ sẽ thành công hay là không, dù sao cô đã yếu đuối đến nỗi nhai miếng bánh cũng bị gãy răng kia mà.

Tưởng Long và Tất Hằng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cô — Mà có thể thấy được vẻ mặt này đồng nghĩa với việc thật sự là rất khó xử. Trong lòng họ liền khủng hoảng hơn, thầm nghĩ rằng, không lẽ đêm nay họ sẽ phơi xác tại đây sao? Nghĩ tới sắc diện họ liền tái đi không ít, lòng bàn tay toát hết cả mồ hôi.

Cố Phi Âm nói: “Để tôi thử xem có được không đã, nếu như không được thì chỉ đành đợi trời sáng rồi mới đi. Hai anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cho hai người mà.”

Nghe cô nói thế, hai người họ liền thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì phiền cô rồi, cô Cố.”

Cô gái tóc dài phải làm phép, Tất Hằng và Tưởng Long ra vẻ chờ đợi rất nghiêm túc, nhưng lại thấy cô rướn người đến gần họ, mái tóc dài đó cũng đung đưa theo, vừa đen vừa bóng trông cũng được chứ không đến nỗi tệ, vậy mà Tưởng Long lại căng thẳng không thể nhịn lên tiếng: “Con gái các cô đều thích xõa tóc như vậy hả?” Trước đó hắn cảm thấy con gái xõa tóc không đáng sợ, còn thấy mái tóc dài rất đẹp nữa, nhưng hôm nay hắn như vừa tiếp thu một chân trời mới, e rằng sau này bị ám ảnh tâm lý luôn cũng không chừng.

Chỉ thấy cô xoay mặt nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy đó, có chút đau lòng, Tưởng Long còn tưởng hắn đã hỏi những gì không nên hỏi nên trong lòng bắt đầu căng thẳng, và rồi cô trả lời một câu rất mộc mạc chân thật: “Xõa tóc có thể ấm hơn một chút đó mà.”

…???

Thật… thật đáng thương.

Tưởng Long nuốt nước bọt, thầm nghĩ: “Rõ ràng rất đáng sợ, nhưng sao lại cảm thấy chua xót là thế nào nhỉ?”

Tất Hằng chỉ biết câm lặng không nói được gì.

Cố Phi Âm lại không nhìn thấy được tâm trạng phức tạp của họ lúc này, cô lại gần hơn một chút, quả nhiên âm khí đó càng nồng đặc hơn, cô liếm môi liếm mép, muốn giống như lúc trước trực tiếp hút hết đống âm khí vào bụng — nhưng cơ thể loài người quá yếu đuối, lỡ ăn vô tiêu chảy rồi sao?

Đương nhiên rồi, mang ơn phải trả chính là phẩm chất tốt nhất của cô, nếu thật sự có tiêu chảy, vậy thì chỉ biết nhịn thôi chứ làm sao giờ.

Cho nên cô chỉ do dự một chút xíu, rồi trực tiếp hút hết âm khí trên người của họ vào bụng, mà lạ thay, mùi vị cũng ngon lắm chớ, với lại đống âm khí này nuốt vô bụng rồi cô không còn cảm thấy đói như lúc nãy nữa.

Tưởng Long và Tất Hằng đợi nửa ngày cũng không thấy cô làm gì, nhưng ngược lại trong lòng họ nhận thấy không còn lạnh sống lưng với cảm giác quỷ dị cũng biến mất rồi, không khí xung quanh không còn áp bức như ban đầu, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Tất Hằng: “Đây… là xong rồi?”

Tưởng Long: “Gì? Xong rồi hả? Nhanh dữ dị?”

Cố Phi Âm quay về chỗ ngồi, tử tế trả lời: “ m khí thì không còn nữa, chỉ là vài ngày tới cũng sẽ gặp xui xẻo một chút, ban đêm hạn chế đi đường, phơi nắng nhiều hơn là được".

Đơn giản vậy thôi á?

Tất Hằng và Tưởng Long đối mặt nhìn nhau, tuy không thấy được cô ta làm gì, nhưng vẻ mặt cô lại mãn nguyện kỳ dị như vừa chén được bữa no nê vậy.

Không, nhất định là họ nhìn nhầm rồi.

Tuy không rõ cô đã làm gì, nhưng có thể hiểu được những thứ cô biết là rất nhiều, thủ đoạn cũng ghê gớm lắm, chí ít còn mạnh với đáng tin hơn cả mấy lão cao tăng mà ông già họ mời về.

Trước đó họ không tin vào mấy thứ này đâu, nhưng bây giờ thì khác rồi.

Tất Hằng nói: “Nếu như đã giải quyết xong rồi, vậy thì bây giờ mình tiến thẳng đến thành phố A thôi, hy vọng trên đường sẽ không xảy ra sự cố gì".

Tưởng Long giơ hai tay hai chân tán thành, từ nay về sau có chết hắn cũng không đi xe đêm nữa.

Chiếc xe khởi động, chạy vòng qua khu vực tai nạn bị rào lại lúc nãy, anh đưa mắt nhìn thêm một chút, vụ tai nạn đã qua được một thời gian rồi, bây giờ chỉ còn lại mấy chiếc xe móp méo, bị lớp tuyết trắng xóa che mất hết dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK