Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất Hằng chưa bao giờ thấy ai nhai miếng bánh cũng có thể gãy răng được, tuy rằng nhìn thì có vẻ đương sự cũng rất kinh ngạc rất bất ngờ, nhưng vẫn phải bất đắc dĩ nhặt lại chiếc răng, sau đó lại thấy cô cẩn trọng dùng hàm răng sún của mình tiếp tục nhai miếng bánh.

Anh nhìn như vậy bất giác cũng có cảm giác đau theo, vội vàng ngăn cản cô tiếp tục nhai, cô nhìn thấy anh giật lấy miếng bánh liền nghi hoặc nói: “Anh cũng muốn ăn chung hả? Tuy nó cứng thiệt nhưng ăn vẫn được đó".

Không, anh không muốn, một chút cũng không muốn.

……

Tất Hằng nhẫn nại hít một hơi thật sâu, nói: “Để tôi cắt ra giùm cô, tôi sợ cô lại rụng thêm chiếc răng nữa thì khổ.”

Tất Hằng và Tưởng Long là con nhà giàu ba đời, trong nhà không chỉ có tiền, cha mẹ ông bà đều thương yêu hết mực, từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu cực khổ dù chỉ một chút, mỗi ngày cứ mở mắt là ăn tận họng mặc tận nơi, quần áo giày dép đồ dùng hằng ngày đều được lựa chọn kỹ càng và tinh tế, họ đâu ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay đâu…

Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh cầm con dao găm sống chết cắt miếng bánh cứng như đá, chỉ vì không muốn bà cô đó bị gãy răng nữa.

Mà bánh này cứng thật, kiểu vừa lạnh vừa cứng luôn đó má, cắt nãy giờ cũng chỉ có vài vết dao mà vẫn méo cắt được, đến nỗi anh chảy hết cả mồ hôi, anh nghi ngờ miếng bánh này làm mòn luôn cả con dao của anh, thế khi nãy cô ấy dùng sức lực cỡ nào mới có thể cắn được miếng bánh này vậy trời?

Cố Phi Âm cảm kích lắm, cô nói: “Cảm ơn anh, cắt như vậy quả nhiên ăn ngon hơn nhiều đó, hai anh thật tốt bụng mà.”

Tưởng Long và Tất Hằng đến chịu với con mẹ này.

Bây giờ sắc mặt của hai người họ kiểu một lời khó nói hết nỗi lòng vậy đấy.

Đại khái là từ trước giờ cả đời anh cũng không ngờ mình sẽ làm được những chuyện thế này, đương nhiên sẽ có chút đồng cảm với cô ta rồi, dù sao thì thời buổi bây giờ có thể gặp được người nghèo đến nỗi bánh cũng không có mà ăn thì quả thật là rất hiếm.

Khó khăn lắm anh mới cắt ra được hai miếng bánh nhỏ, đưa vào miệng ăn quả đúng là dễ dàng hơn nhiều, Cố Phi Âm cũng sợ sẽ rụng thêm chiếc răng nữa, tuy cô không để tâm đến vấn đề có bao nhiêu chiếc răng, nhưng nếu ăn đồ mà không có răng cửa thì sao mà ăn được. Tưởng Long còn tử tế tìm chai nước suối đưa cho cô, như vậy cô sẽ dễ ăn dễ nuốt hơn.

Và rồi Tất Hằng quay sang nhìn những vị cảnh sát trước mặt, lại hướng về cô nói: “Cô Cố, cô nói cô biết chúng tôi tại sao cứ bị nhốt trong vòng trùng lặp này, có thể nói rõ hơn cho chúng tôi nghe không?”

Cố Phi Âm vừa nhìn miếng bánh vừa trả lời: “Trên người của hai anh có âm khí… Ụi, ngon, ngon này.”

Chỉ đơn giản một câu cũng đủ khiến họ lạnh sống lưng, anh kinh hãi hỏi lại: “Trên người chúng tôi có âm khí á? Sao lại có thể? Chúng tôi đâu có đi đến những nơi kỳ quái nào đâu.”

Cố Phi Âm lại khịt khịt mũi ngửi gì đó, xác định mũi của mình không sao, cô đáp: “Có, hai anh không đi đến nơi kỳ quái nhưng chắc là có chạm vào thứ gì đó rồi đúng không?”

Tất Hằng chìm vào trong dòng ký ức, đúng thật là anh không nhớ nổi bản thân đã chạm qua thứ gì. Tưởng Long cũng cau mày, tuy họ quả là nhị thế tổ không nghề nghiệp chính đáng, nhưng ngoại trừ ăn uống chè chén nhìn gái đẹp thì chả làm qua chuyện gì như trộm gà sờ mông chó kỳ quái đâu, làm sao lại dính phải những thứ dơ bẩn kia chứ?

Trong phút chốc họ không nhớ lại được gì, nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là phải thoát khỏi vòng trùng lặp đã rồi tính gì tính.

Tất Hằng nói: “Chính là do âm khí nên mới khiến chúng tôi cả đêm không thoát ra được nơi này? Nếu như chúng tôi tìm cảnh sát giúp đỡ, nhờ họ đưa chúng tôi về thì có khả thi không?”

Cố Phi Âm cũng không rõ, bởi vì loại âm khí này trước đó chỉ là đồ ăn vặt của cô mà thôi, căn bản cô đâu thèm để tâm đến chúng, cô trả lời: “Chắc là không được, trước khi luồng âm khí đó biến mất thì những người xung quanh anh cũng sẽ bị ảnh hưởng, đến lúc đó lạc cả bầy luôn. Nhưng cũng có thể thử một chút, chứ tôi cũng không chắc lắm”.

Tất Hằng có chút tuyệt vọng nói tiếp: “Nếu lỡ không được thì sao? Vậy chúng ta bây giờ nên làm gì đây? Thật sự không còn cách nào giải quyết được à?”

Tưởng Long sốt ruột nói: “Đúng vậy, đúng vậy, đâu thể nào cả đêm cứ bị mắc kẹt ở đây chớ. Có trời mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không muốn gặp phải chuyện ghê rợn nữa đâu. Chị Cố à, chị có cách nào giúp chúng tôi giải trừ âm khí này không?”

Cố Phi Âm trả lời: “Loại âm khí này không giết người đâu, nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta hơi xui xẻo tí thôi, mấy anh đừng có sợ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK