Khuôn mặt của quỷ nữ áo đỏ lộ ra vẻ thấu hiểu, tuy cô làm quỷ được một khoảng thời gian rồi, nhưng sau khi làm quỷ, toàn bộ tâm tư đều dồn hết lên người của Triệu Hưng để giày vò hắn, đúng thật cô không hề biết về những chuyện này, cũng không ngờ cô gái tóc dài lại hiểu biết nhiều như vậy, còn biết rõ đến thế cơ.
“Đừng nói cô là đạo sĩ nha…”
“Gì trời, đương nhiên là không rồi!”
Đạo sĩ kinh khủng đến thế, mấy món như kiếm mộc đào rồi bùa chú hay xâu đồng tiền càng khủng khiếp hơn, cô làm sao có thể là mấy tên đạo sĩ thúi được chứ!
……
Cố Phi m hoảng loạn chạy trốn, ôm theo hộp cơm đầu cũng không ngoảnh lại chạy mất dép, mấy trăm vạn đó, cô làm gì có tiền để đền cho người ta!!!
Cô chạy nhanh như gió luôn, không có chút lưu luyến nào hết, cơm có thể đem về nhà rồi ăn tiếp cũng được.
Cô vừa mới ổn định cuộc sống không bao lâu, cô không muốn lại mắc phải chuyện lùm xùm gì thêm nữa.
… Dù sao cô cũng là quỷ, quỷ thì làm gì có nhân tính đạo đức để bàn luận chứ, Đào Lập Chí cũng đâu có biết là cô cắn bể đâu, nếu như bị lộ, vậy thì chính là con quỷ muốn hại hắn làm hết, dù sao thì cũng chết không đối chứng.
Cô thật quá thông minh đi!
Bác sĩ cùng với y tá nằm bất tỉnh dưới sàn lần lượt ngồi dậy, họ bò dậy từ mặt đất với sắc mặt hoảng hốt, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chỉ nhớ trước khi ngất đi toàn thân đều lạnh đến thấu xương thôi…
Họ là do nghe nói Đào Lập Chí đột nhiên sốt cao nên mới chạy sang đây, nhưng lại không ngờ ai cũng ngất đi mất, đến khi tỉnh lại, họ phát hiện tình trạng của Đào Lập Chí hầu như đã ổn định rất nhiều, nhiệt độ trong cơ thể cũng đã hồi phục dần.
Vậy thì… Khi nãy đã xảy ra chuyện gì chứ?
Liên tưởng lại mấy ngày trước Đào Lập Chí cứ khăng khăng nói có ma có quỷ, bọn họ lại bất chợt ngất đồng loạt, sống lưng đột nhiên lạnh buốt, ai cũng rùng mình.
Đào Lập Chí tỉnh dậy là chuyện của hai tiếng sau rồi, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy người mẹ với khuôn mặt buồn bã ngồi đó, còn có ba mình đứng sốt ruột ở kế bên.
Hắn lại nhắm mắt một chút, hình như vẫn chưa có hoàn hồn vậy.
Mẹ Đào nhìn thấy con trai mình tỉnh lại thì mừng muốn khóc, cảm tạ trời đất cùng với tổ tiên phù hộ.
Rồi liên quan gì đến tổ tiên trong này nữa trời?
Mẹ Đào vui mừng cầm miếng ngọc bị vỡ trên tay, cũng chính là miếng ngọc mà hắn đeo trên cổ hôm qua, bảo vật gia truyền của ông nội, bà nói: “Con nhìn xem, lý do con lành lặn không bị sao nữa, đều là do miếng ngọc này bảo vệ cho con! Là nó đỡ nạn cho con nên mới bị bể đó con ạ!”
Ngay đến một người không tin vào quỷ thần như ba Đào đây bây giờ cũng phải thừa nhận, ông nói: “Đợi chừng nào con xuất viện thì đi thắp nhang cho liệt tổ liệt tông đi”.
Đào Lập Chí nhớ lại cảnh tượng trước khi bản thân mất đi ý thức, đây không phải là do cô gái tóc dài cắn bể nó sao?
Từ nhỏ Đào Lập Chí đã thông minh tuyệt đỉnh, thiên chất hơn người, hắn dùng đầu óc thông minh của mình xâu chuỗi tỉ mỉ lại tất cả sự việc xảy ra gần đây, trước sau đầy đủ không sót chi tiết nào, đương nhiên hắn biết đây không phải là cái gì mà tổ tiên phù hộ, giữ hắn đỡ nạn gì rồi, mà vấn đề là miếng ngọc đó rất bất thường, không biết tại sao bên trong miếng ngọc lại trú ngụ một con quỷ muốn làm thịt hắn như vậy.
Mà cô gái tóc dài hiển nhiên cũng không phải là con ác quỷ muốn hại hắn như suy nghĩ ban đầu, ngược lại còn cứu mạng của hắn nữa?
Hắn mơ hồ nhớ lại bóng đen lao ra từ miếng ngọc bội đó nói rằng cô gái tóc dài đã năm lần bảy lượt phá hoại chuyện tốt của nó, muốn giết hết bọn họ để xả giận. Cô gái tóc dài có thể phá hỏng chuyện tốt gì của nó cơ chứ? E là có liên quan đến mình rồi.
Cũng may cái bóng đen đó không thành công, không thể địch nổi cái miệng của cô gái tóc dài, cô trực tiếp đưa nó vào miệng nhai mất tiêu…
Cho nên mới nói nếu như không phải cô gái đó cứu mình, rất có khả năng hắn đã quy tiên từ sớm rồi.
Ý thức được điểm này thì cuối cùng Đào Lập Chí đã hiểu vì sao mỗi lần sau khi cô gái tóc dài xuất hiện hắn đều không chết, ngược lại còn chạy nhảy hoạt bát, bởi vì cô ấy căn bản không làm hại gì đến mình cả — Còn về chị gái nhảy tưng tưng cùng với bà lão hay đi chung với cô gái tóc dài, họ vẫn luôn bị hắn chọn cách phớt lờ đi.
Nhìn miếng ngọc bội bị vỡ, Đào Lập Chí liền đưa tay lên sờ quai hàm, không chỉ cảm thấy sợ hãi mà còn thấy đau hàm răng nữa, sau đó lại nhìn ba mẹ cứ tỏ vẻ như tổ tiên phù hộ này nọ các kiểu, hắn nhịn không được liền tức tối nói: “Ba mẹ đừng có nói nữa, cái thứ hại con hổm giờ chính là chui ra từ miếng ngọc này đấy, nếu không phải có… cao nhân tương trợ, thì bây giờ con đã đích thân đi cảm tạ tổ tiên thật rồi đó!”