Cố Phi Âm: “Hai người không ăn sao? Chỉ mình tôi ăn á?”
Chị gái hàng xóm và bà lão đồng loạt gật đầu, họ thật sự không nhét thêm được nữa.
Cố Phi Âm nghĩ hôm nay cứ chén một bữa no nê đi, không chừng ngày mai chẳng cần phải tốn tiền mua cơm nữa, cô cười gượng gạo nói: “Ôi thế thì ngại quá. Mà sao hai người còn chưa tiêu hóa vậy, có phải là hệ thống tiêu hóa đã xảy ra vấn đề rồi không?”.
Chị gái hàng xóm, bà lão: “......”
Cố Phi Âm cũng không còn đủ tâm tư nhìn hai khuôn mặt trắng toát đó nữa, cô cúi đầu nhìn sang hướng Đào Lập Chí, chỉ thấy hắn đang cau mày, giống như đang cố gắng tỉnh lại vậy.
Đúng là Đào Lập Chí đã ngất đi, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn còn nhớ lại ba con quỷ đang nằm sấp bên ngoài cửa sổ, cho nên ngất cũng không yên thân nữa, trong mơ hình như còn nghe được tiếng có cô gái nào đang nói gì đó bên tai, gì mà "Hai người ăn trước hay tôi ăn trước... Tiêu hóa sạch sẽ...?"
Ăn...? Ăn gì chứ? Ăn mình sao?
Đào Lập Chí sợ đến giật mình tỉnh giấc trong cơn mê man, hắn không muốn bản thân mình phải làm thức ăn cho ma quỷ đâu!
Hắn đang liều mạng vùng vẫy, vừa gào thét vừa xin tha mạng, hắn lên tiếng; "Đừng, đừng ăn tôi mà... Tôi không ngon đâu..."
“Xin mấy người đừng ăn tôi có được không!?”
“Đừng, đừng mà, tôi nói thật đó, thịt của tôi không ngon đâu, thật đó huhuhu…”
Một người hai quỷ cúi đầu nhìn Đào Lập Chí đang khóc nức nở như đứa trẻ, trên trán toát đầy mồ hôi, miệng cứ nói nhảm gì đó, nhưng cơ thể thì hoàn toàn không tỉnh táo lại được, thấy thương gì đâu.
Cố Phi Âm chỉ nghĩ đơn giản là con nít có hơi ham chơi một chút, gan cũng nhát một tí, cũng không có tật xấu gì, ai lại ác đến nỗi muốn hắn chết cơ chứ? Hại hắn trở nên như vậy, bây giờ đến mơ cũng không yên thân nữa là…
Cô ấy liền lên tiếng dỗ: “Thôi nào, ngoan nhé, không khóc nữa nha, không ăn được chưa, không ai đòi ăn cậu hết nà.” Rồi cô quay sang hai người kia nói tiếp: “Hai người cũng dỗ phụ đi chứ, đây còn không phải do hai người dọa người ta đến nhập viện luôn sao? Đứng ngây ra đó làm gì?”
Hai người kia: “......”
Đào Lập Chí vẫn gào thét trong mơ: “Huhuhu, đừng ăn tôi mà, tôi xin mấy người đó!!!”
Cố Phi Âm vẫn gật gật an ủi: “Rồi, rồi, không ăn, không ăn nha!”
Xong rồi cô lại nói với hai người kia: “Hai người cũng ăn đại một miếng đi, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, không ăn được thì thôi vậy.”
Hai chân Đào Lập Chí duỗi thẳng, khóe mắt lại rơi xuống những giọt nước mắt sợ hãi…
……
Bởi vì oán khí cũng hơi dày đặc cho nên Cố Phi Âm không dùng mũi để hít hết được, cứ hít từng chút thì biết hít tới khi nào giờ, cô há to họng ra, chuẩn bị hút hết oán khí vào miệng, ai ngờ đột nhiên Triệu Hưng tông cửa liều mạng bò vào phòng, lê lết khắp sàn toàn là máu.
Hắn ta chợt nhìn thấy Cố Phi Âm há cái họng to chảng ra — trong lòng phập phồng kinh hãi, đây là phải ghê gớm cỡ nào chứ, răng cửa cũng nhai mất luôn rồi à? Dọa hắn sợ đến lùi lại mấy bước, sau đó xoay người bò đi, trong tích tắc mất dạng luôn.
Cố Phi Âm bắt đầu xơi miếng đầu tiên!
Triệu Hưng chưa rời khỏi bao lâu thì con quỷ nữ áo đỏ cầm theo roi dịu dàng tiếp bước từ phía sau, trong miệng còn cười nham hiểm nói: "Triệu Hưng ơi, Triệu Hưng à, ngươi đâu mất rồi ta?", “ y cha cha, ta thấy ngươi rồi nhá...". Đại loại mấy câu như thế, giữa chừng nhìn thấy Cố Phi Âm đang há mồm, giọng nói cũng bị nghẹn ngay cổ họng luôn.
Trong phòng bệnh chỉ có một cái đèn giường, ánh sáng le lói nhìn hẩm hiu thật, cô gái tóc dài đang ngậm cả một họng oán khí, mà tốc độ của cô nhanh lắm, cứ từng miếng, từng miếng, luồng oán khí khiến cho người ta khiếp đảm kia vào tới tay cô lại trở nên ngoan ngoãn vô cùng... Nhưng bộ dạng đó nhìn vào sao vẫn thấy quỷ dị lắm.
Khóe miệng của quỷ nữ áo đỏ giật giật, cô đã nói cô gái tóc dài này không giống như người bình thường mà, thân là loài người sao lại dám ăn những thứ này cơ chứ?
Cố Phi Âm nhìn thấy cô cũng nhiệt tình lắm nên đã chỉ cho cô ta Triệu Hưng chạy về hướng nào. Quỷ nữ áo đỏ lại không gấp lắm, bởi vì cho dù hắn có chạy thế nào thì cũng không thoát khỏi bệnh viện này được đâu, tìm hắn thì dễ như trở bàn tay ấy mà. Cô ta đưa mắt nhìn anh bạn nhỏ đang nằm trên giường, cười rồi nói: “Chậc, chậc, thằng nhóc này không biết đã gây thù chuốc oán với ai mà muốn đẩy cậu ta vào chỗ chết vậy? Cô biết cậu ta à?”
Cố Phi Âm lắc đầu trả lời: “Chả quen.”
“Tôi cũng nghĩ thế, nhà họ Đào có tiếng có miếng đến thế, làm sao có thể có họ hàng nghèo nàn như cô vậy chứ.”
“......”
Câu nói này khiến Cố Phi Âm không còn thèm ăn nữa, rồi cô lại lên tiếng: “Cô có muốn làm một hơi không?”
Nữ quỷ áo đỏ thu lại cây roi đáp: “Ờ cũng được, vừa hay đang có chút đói này.”
Nhưng khi cô lại gần thì bất ngờ nhìn thấy Đào Lập Chí đang duỗi chân ra thêm vài cái, giống như hồi quang phản chiếu vậy, cô ta cũng không để tâm cho lắm, nhìn hai người một già một trẻ bên cạnh, nói: “Hai người không để tâm đó chứ?”
Hai con quỷ già trẻ này mau chóng lắc đầu lia lịa.
“Thế cám ơn nha, tôi không khách sáo đâu.”
Sau đó chân của Đào Lập Chí lại duỗi ra thêm lần nữa.