“Vâng ạ, tôi đã nghe rồi ạ, tôi sẽ kiểm tra lại nhé, bây giờ để tôi dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi ngồi một chút nha.”
“... Có phải anh không tin tôi không? Anh đang qua loa với tôi đó à?"
“Chúng tôi tin cậu mà, chỉ là bây giờ tôi nghĩ cậu cần phải nghỉ ngơi một chút thôi."
“......”
Mã Áo đang ôm chầm lấy đầu bình tĩnh lại, chính vào lúc cậu đang tuyệt vọng cực điểm thì có một đôi tình nhân chạy từ trong nhà ma ra, cô gái đó bịt mắt lại rút vào trong lòng của cậu con trai, mà sắc mặt của thanh niên đó cũng trắng bệch không chút màu sắc.
“Huhuhu, anh yêu, nhà ma này thật đáng sợ!"
“Thôi ngoan nha ngoan nha, không sợ nhé, có anh ở đây nè."
“Đám quỷ đó đáng sợ quá đi, vừa có răng nanh, vừa có đôi cánh của ác ma còn có cái tay bốn cái chân nữa đó!"
Bên kia Mã Áo cùng nhân viên công tác quay sang đối mặt nhìn nhau, một người hoang mang tột độ, người kia thì vẫn cười mỉm chi…
Đôi tình nhân vừa ra ngoài, lại có một thanh niên hét thất thanh chạy từ trong nhà ma ra, xem bộ dạng hình như bị dọa chết kiếp à, vẻ mặt hoảng hốt, bộ dạng muốn són ra quần chạy ào ra rồi gào lên nói: "Trời ơi, ma kìa trời ơi có maaaaaaa — Cứu tôi! —!”
Mã Áo nhìn đến ngơ cả người, sao nhìn mấy người này sợ hãi mà thấy quen mắt vậy ta, hình như đã gặp ở đâu thì phải?
Rồi cậu ngẫm nghĩ lại, hờ, không phải chính là bộ dạng lúc nảy cậu chạy bạc mạng ra đây sao?
Mã Áo: "......"
Nhân viên: "......"
Rồi anh nhân viên công tác cười rồi nhìn Mã Áo nói: "Vâng thưa quý khách, xin hỏi cậu có cần giúp đỡ gì thêm không ạ?" Mấy loại khách hàng như vậy anh ta đã gặp không ít, khoa trương hơn cả Mã Áo cũng có, như dạng tay chân rụng rời không đứng nổi là kiểu cơ bản nhất, la hét khóc lóc cũng nhiều vô kể, càng nực cười hơn chính là có người hỏi rằng trong quan tài có phải là xác chết thật không, đừng nói là quỷ thiệt nha trời? Nếu không thì sao nhìn trông có vẻ khủng khiếp đến vậy chứ? Mấy người này phải bắt anh xác nhận biết bao nhiêu lần là trong quan tài đích thị chỉ là nhân viên giả quỷ thôi, hình như nhận được đáp án này sẽ khiến họ yên tâm hơn thì phải…
Mã Áo cũng thế, chẳng qua chỉ là một trong số dòng người đông đúc đó, không có gì kỳ lạ cả.
Mã Áo bình tĩnh lại nói: "Tôi… Điện thoại của tôi đánh rơi trong đó rồi."
Nhân viên công tác: "Vâng ạ, xin hỏi mình đánh rơi ở vị trí nào nhỉ?"
Mã Áo: "Ngay chỗ quan tài thì phải".
Quả nhiên là thế, anh nhân viên cũng không bất ngờ gì cho lắm rồi trả lời: "Vâng, thế cậu đợi tôi một tí nhé." Chỉ là nhặt điện thoại thôi mà, đến cả giày dép, vớ này nọ anh còn nhặt qua, điện thoại thì đơn giản hơn nhiều rồi.
Mã Áo: "......"
Xung quanh còn có người đang cười, đa số đều vừa bước ra từ nhà ma cả, hiển nhiên bộ dạng lúc nãy của cậu đã không ít người nhìn thấy. Cho đến thời điểm này, Mã Áo mới phát hiện ở bên ngoài nhà ma ngồi rất nhiều người, khuôn mặt hoảng sợ của họ vẫn chưa nguôi đi, nhưng ánh mắt họ lại rất kích thích và hưng phấn, giống kiểu đang háo hức muốn được trải nghiệm thêm lần nữa vậy.
Mã Áo liền vò đầu bức tóc, không lẽ cậu đã nhìn nhầm thật sao?
Không thể nào, cậu đâu có đui đâu, càng không mắc bệnh hoang tưởng, khoảng cách gần như vậy thì sao mà nhìn nhầm được? Đương nhiên bất luận như thế nào, cậu cũng không còn dũng khí để bước vào trong đó lần nữa, tình cảnh lúc nãy cậu không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu… Giây phút này, cậu nhịn không được mà tự nghi ngờ bản thân, không lẽ là do mình nhát gan thật à?
Không, cậu không hề nhát gan, nhất định là do nhà ma này quá đáng sợ mà thôi!
Lúc đó cậu chỉ biết lo sự hoảng sợ của bản thân mà quên mất đi khu bình luận sắp nổ tung trên kênh livestream của mình với đề tài “Mã Áo mất tích”, “Truy tìm Mã Áo”, vô số lời đồn thổi khiêu khích sự thích thú và hiếu kỳ kiến lượt xem trên live đã đột phá lên hẳn 50 vạn lượt xem! Cho dù màn hình chỉ là một màu xám xịt, trong mơ hồ còn có chút ánh sáng màu xanh, kèm thêm tiếng nhạc du dương, bầu không khí thế này là đủ rùng rợn rồi đó, chỉ là do kênh livestream náo nhiệt quá, đương nhiên không còn cảm giác kinh dị nữa rồi.
Cho đến khi tiếng nhạc dần nhỏ lại, và tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, nhẹ lắm, bước từng bước trên mặt đất, phát ra tiếng lộp bộp rất nhỏ.
Trong livestream vốn đang rất yên lặng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại lên gấp trăm lần, khu bình luận đang ngủ yên cũng theo đó mà bắt đầu nhộn nhịp lên, mọi người bắt đầu bàn luận là nhân viên công tác hay là Mã Áo đến nhặt điện thoại đây? Đương nhiên cũng sẽ có người hất nước lạnh vào họ, “Có thể cũng không phải đâu, biết đâu là người chơi đi ngang qua thì sao. :)”