Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô là bị hai con quỷ khiêng đến bệnh viện luôn á chứ không đùa đâu, nằm sấp bên cửa sổ lầu hai có thể nhìn thấy Đào Lập Chí đang được cấp cứu ở phía trong.

Đây quả thật khiến dọa cô một phen, chỉ vừa cách một ngày thôi, không phải oán khí trên người của thằng nhóc này đã bị hút sạch rồi à? Tại sao hôm nay lại còn nồng nặc hơn hôm qua nữa vậy? Dương khí sắp bị ăn mòn hết rồi.

Cơ thể hắn bây giờ suy nhược lắm, hô hấp cũng khó khăn, sắc mặt trắng như giấy vậy.

Không đúng, ngoại trừ sau khi trở về hắn bị vướng phải oán khí, nhưng bây giờ đâu có giống là vô tình đâu, rõ ràng là có người cố tình làm vậy mà.

Đào Lập Chí cũng không hoàn toàn đến nỗi mất đi ý thức, hắn chỉ là khó thở, bầu không khí xung quanh ngột ngạt đến đáng sợ, hắn còn thấy lạnh lắm, giống như có nguyên khối băng đặt ở trong phòng vậy, có đắp bao nhiêu tấm chăn vẫn còn cảm thấy rất lạnh.

Hắn run cầm cập, cả người toát mồ hôi ướt đẫm, nhưng hắn lại không muốn bản thân mình cứ vậy mà ngất đi mất.

Hắn trừng to mắt, nhìn về phía cửa sổ đang treo lơ lửng ba cái đầu ngoài đó, cái mặt trắng cái mặt xanh, tóc dài bay phấp phới, sáu con mắt âm u không một chút sức sống đang nhìn thẳng vào hắn!

“Aaaaaaaaa —”

Giây phút cuối cùng trước khi hắn ngất đi, hắn còn vui mừng nghĩ, cũng may hắn đã dán bùa chú khắp phòng rồi thì họ sẽ không vào được đâu…

Dằn vặt cả đêm cuối cùng cũng yên ổn lại hết rồi.

Đào Lập Chí đã ngủ, còn Tất Hằng thì cứ nhìn ra phía cửa sổ suốt, chẳng qua chỉ là một màn đêm tối, có gì ngoài đó đâu, anh nghi hoặc cau mày, cứ cảm thấy có gì đó mà anh không nhìn thấy được.

Hồi sớm Trương đại sư có xem qua, ngoại trừ nhìn thấy được trên người Đào Lập Chí bị vướng phải âm khí cùng với khiếm khuyết dương khí thì chả nhìn ra được gì nữa, cũng chính là nói tạm thời Đào Lập Chí sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nếu như vẫn không giải quyết được chuyện này, vậy thì chỉ đành đi tới tòa nhà bỏ hoang đó xem thử thôi.

Nhưng ai ngờ đâu ban đêm lại xảy ra chuyện nữa rồi.

Ban ngày Đào Lập Chí nhìn có vẻ như không có vấn đề gì, tuy có hơi suy nhược, mà tinh thần vẫn ổn lắm, thậm chí bữa trưa còn xơi tận ba chén cơm, chỉ là đến đêm không biết vì sao, đột nhiên lên cơn trở lại, hắn bắt đầu sốt rồi toát cả người mồ hôi lạnh, được một lúc, đột nhiên thét lên một tiếng rồi ngất lịm đi, gia đình họ bị dọa đến đủ khiếp sợ luôn đó.

Phải qua một lúc thì tình hình mới ổn định lại, Tất Hằng tiễn ba mẹ Đào đã quá mệt mỏi ngày hôm nay trở về nghỉ ngơi, y tá đến khám phòng, nhìn thấy Đào Lập Chí ngủ ngon thế, cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nghe nói bệnh nhân phòng này cứ ầm ĩ rằng bản thân gặp ma, còn dán bùa khắp cả phòng, bác sĩ nói cậu ta bệnh càng lúc càng nặng, có lẽ là do uống phải ly nước bùa, bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín đến thế, rồi giờ không phải là tự làm khổ mình sao?

Đợi y tá đi rồi hai con quỷ lôi theo Cố Phi Âm đi lên lầu, cô có chút chột dạ nói: “Đào Lập Chí đã ngủ rồi sao? Tự nhiên hét lên làm giật cả mình hà, quỷ yêu gì đâu á!”

Chị gái hàng xóm nhìn cô kiểu một lời khó nói hết nỗi lòng, nhìn kỹ chị ta giống như vừa trợn mắt với cô vậy? Bà lão ôm chặt cây chổi không dám buông, chỉ sợ buông ra là tẩn luôn cây chổi lên đầu Đào Lập Chí.

Cố Phi Âm mở cửa sổ chui vào phòng, nhìn thấy trên cửa sổ có dán luôn bùa mới ghê, nhất thời kinh ngạc, rồi cô đi lại nhìn kỹ hơn, đống bùa này chả có chút xi nhê gì cả, nhìn là biết vẽ bậy rồi, căn bản là không có tác dụng gì cả, hai con tiểu quỷ cũng không coi đống bùa này ra cây đinh gì luôn.

Cô ngồi ở mép giường, híp mắt nhìn chằm chặp vào hơi thở của Đào Lập Chí.

Ngay thời khắc này oán khí trên người hắn vô cùng nồng nặc, hầu như bao trùm hết cả người của hắn, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy đen thui một cục, mặt mũi cũng nhìn không rõ nữa, đống oán khí này đang tranh nhau nuốt chửng dương khí của hắn đây mà, hỏi sao càng lúc hắn càng suy yếu, cuối cùng chết lúc nào không hay.

Lần trước gặp mặt, hắn vẫn còn miễn cưỡng ra dáng con người, bây giờ thì sắp không nhận dạng được luôn rồi đó.

Lò sưởi trong bệnh viện vẫn mở nhiệt độ đủ ấm mà, nhưng Cố Phi Âm đang khoác trên người cái áo bông cũng không thấy nóng một chút nào, trái lại cô cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn ở bên ngoài, lạnh theo kiểu thấu xương í.

Cô kéo kín cổ áo lại, ngước đầu nhìn về hướng chị gái hàng xóm và bà lão, hai người họ cũng quay sang nhìn cô.

Một người hai quỷ, sáu mắt nhìn nhau.

Rồi Cố Phi Âm lên tiếng: “Giờ sao? Hai người ăn trước hay tôi ăn trước?”

Vẻ mặt họ đều trùng xuống, khuôn mặt trắng toát lộ ra thần sắc kháng cự, dùng biểu cảm quỷ dị như muốn nói rằng: “Chúng tôi đã ăn đến nghẹn luôn rồi, còn chưa kịp tiêu hóa, ăn nữa là chúng tôi ói thiệt đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK