Cố Phi Âm cũng đi chuẩn bị, cô tìm chủ nhà mượn kim chỉ, đem thẻ ngân hàng cẩn thận may vào trong túi của chiếc áo bông, trên đường đến đây cô rất bồn chồn, cứ sợ rơi mất, dù sao thì cái thẻ nhỏ thế mà, bọn trộm lướt qua một cái là mất tiêu, ông trời chó chết lại không biết thương xót cô là gì, rơi mất rồi thì cô tìm ai để khóc đây? Cứ may lại không kẽ hở cho nó chắc, cho dù cô đi bằng đầu thì nó cũng không rớt ra...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.