Tô Địch cảm thấy có thể anh đã bệnh rồi, không chỉ sốt cao mà còn bị thiếu oxy, anh cố gắng để mình tỉnh táo không ngất đi, bởi vì như thế chỉ càng nguy hiểm hơn thôi.
Bọn bắt cóc này xuống tay cũng mạnh quá, nếu lỡ có giết người thì cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.
Anh cũng nghĩ rằng bản thân lần này chắc chắn sẽ chết tại nơi đây thôi, nhưng đột nhiên người đàn ông đang ghì lấy anh lại buông lỏng lực tay, bên cạnh còn có tên kia la hét bảo cứu mạng rồi có ma gì đó, tiếp theo liền chạy như điên ra ngoài, hai người đàn ông còn lại bị dọa sắp mất hồn, bởi vì anh ở gần hai người đó nhất mà, đương nhiên anh sẽ cảm nhận được hai tên đó đang run rẩy đến mức nào, cuối cùng vẫn là chạy theo cái tên kia ra ngoài luôn!
Tục ngữ có câu, không làm chuyện gì ác, chẳng sợ quỷ đến tìm, cho dù Tô Địch biết trên thế giới này không có ma quỷ tồn tại, nhưng anh vẫn hy vọng sẽ có, để đám người ác độc này sẽ nhận được quả báo!
Tô Địch không còn mong muốn gì, cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng lại gần, dường như có ai đó đang đứng bên cạnh anh vậy.
Anh vùng vẫy cố gắng mở mắt ra, trong mơ hồ anh nhìn thấy một cô gái bận đồ đen đứng cạnh mình, cô đang cúi đầu, mái tóc vừa dài vừa thẳng, vì ánh đèn phản chiếu cho nên anh nhìn không rõ dung mạo của đối phương, chỉ cảm thấy đôi mắt đang nhìn anh rất lạnh lẽo, khiến anh bất chợt rùng mình, nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi thấy rõ.
“Ưm…. Ưm… Cứu tôi!”
Anh trừng to mắt nhìn lên cô gái tóc dài bên cạnh, để gào lên câu nói khi nãy, anh hầu như đã dùng hết sức lực còn lại của mình rồi.
Cố Phi m không ngờ mấy bạn nhỏ đó lại hành nghề bắt cóc, bọn chúng căn bản không phải là người canh gác trong rừng, vậy mà dám trói người giấu trong nhà luôn, khiến cho cô lo lắng cả đêm. Nhìn bạn nhỏ yếu đuối nằm quằn quại trước mặt, hít hơi nhiều thở ra ít, trói thêm một lúc nữa chắc là tắt thở thiệt chứ không đùa đâu.
Rồi cô vội vàng ngồi xuống kéo miếng vải trong miệng anh ra, quả nhiên anh lập tức thở phào nhẹ nhõm, bộ dáng thoải mái đi không ít, trong họng phát ra vài tiếng ho khan, chỉ là ý thức vẫn chưa được tỉnh táo cho lắm, miệng cứ lầm bầm kêu cứu tôi, cứu tôi, như đang mộng du vậy. Rồi cô cầm cây rìu cắt đứt đống dây trói trên người anh, Tô Địch bị trói bao lâu, cuối cùng bây giờ cũng được giải phóng rồi, chắc là do buộc chặt quá lâu, cho dù đã cắt dây thì nhất thời anh vẫn chưa thể hoạt động như thường được.
Cố Phi m muốn báo cảnh sát lắm, những chuyện thế này tốt nhất là liên hệ cảnh sát vẫn hơn, nhưng cô lại không có điện thoại, muốn báo cũng không biết báo bằng cách nào. Mà nếu muốn rời khỏi nơi này thì không phải là không thể, nhưng anh bạn nhỏ trước mắt hiện giờ là một thương binh, đứng cũng đứng không nổi, rồi đi kiểu nào? Bảo cô cõng anh ta thì chắc chắn là chuyện không thể rồi đó, bản thân cô còn phải nhờ người ta cõng kia mà. Nhưng nếu không đi, lỡ chốc nữa ba tên bắt cóc đó quay lại thì phải làm sao? Dù sao thì hiện giờ cô chỉ là một cô gái yếu đuối mong manh mà thôi.
Cô chợt nhớ ra và quay sang nhìn hai con quỷ bên cạnh, nhưng hai con quỷ đó chả buồn nhìn lại cô luôn.
……
Nhà họ Tô sắp nổ tung rồi, từ lúc biết tin Tô Địch bị bắt cóc cho đến nay, cả nhà chưa ổn định lại được chút nào, công ty quản lý của Tô Địch và bên phía cảnh sát cũng đã có mặt, tất cả mọi người như đang trong thế đón địch vậy. nhà họ Tô dùng tốc độ nhanh nhất cũng chỉ chuẩn bị được có ba vạn tệ, bên phía công ty quản lý lấy hai vạn tệ ra, chỉ chờ trời sáng sẽ đi đàm phán với bọn bắt cóc đó.
Việc cấp bách bây giờ chính là sự an toàn của Tô Địch.
Mẹ của Tô Địch khóc sưng hết cả hai mắt, đang ngồi rầu rĩ trên sofa, có chút động tĩnh là bật dậy ngay, hỏi có phải Tô Địch đã về rồi không? Nhìn thấy cảnh này ba của Tô Địch cũng nhịn không được thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng vợ mình an ủi, nói cảnh sát sẽ đem Tô Địch về an toàn, bảo bà đừng sốt ruột quá rồi hại thân.
Những câu nói này tất nhiên không có tác dụng gì rồi.
Mẹ Tô ôm chầm lấy mặt mà khóc, hình như bà nhớ ra được gì đó rồi nói: “Vài ngày trước tôi có đi chùa để thắp nhang, sẵn tiện ghé qua một vị đại sư xem bói bên đường, ông ta bói cho Tô Địch một quẻ, nói con trai tôi tuy tốt số nhưng lại bạc mệnh, nhất định sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn, rất có thể sẽ không qua khỏi…” Đây giống như câu anh hùng đoản mệnh vậy.
“Lúc đó tôi tức quá, liền quay người rời đi! Còn nói bây giờ bọn lừa đảo càng lúc càng quá đáng, vì tiền mà cái gì cũng có thể làm ra được, cái gì cũng có thể nói thản nhiên như thế!... Huhuhu nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, nhất định tôi sẽ không rời đi, ông ta muốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu, cho dù là bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ mong ông ấy có thể cứu lấy con trai tôi, ôi trời ơi sao tôi khổ thế này!!!”