Hết cách rồi, cô chỉ đành bò dậy ra ngoài nhìn xem, mượn ánh trăng đạm bạc, vừa nhìn thì thấy bên ngoài có một cái bóng đang hơi khom lưng, trên người mặc chiếc áo bông màu xanh đen, trong tay đang cầm một cây chổi tre.
Soạt —
Soạt soạt —
Soạt soạt soạt —
Đối phương dường như phát giác ra được Cố Phi m bước ra, nên đã đứng thẳng lưng rồi quay ngoắt cái đầu 360 độ hướng về phía cô, khuôn mặt cứng đờ chi chít những nếp nhăn vừa xanh vừa trắng lại bầm tím, hai con mắt xám xịt không có một chút sức sống.
Bà lão nhìn cô một cái rồi lại quay đầu lại tiếp tục quét.
Cố Phi m: “Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng động tĩnh của bà to quá, con muốn ngủ, ngày mai con còn phải đi tìm việc nữa, không mấy bà đi xuống tầng dưới quét có được không ạ?”
Bà lão: “......”
Hai người đối mặt nhau, Cố Phi m vẻ mặt nghiêm trọng cau mày nói tiếp: “Không được sao ạ?”
Bà lão nhìn cô một lúc liền ôm cây chổi, nhấc chân bước dần xuống lầu dưới, bóng lưng đó từng bước khập khiễng, không lâu sau đã biến mất trong đêm đen.
Ô dễ nói chuyện đến thế cơ á? Thật là một bà lão thông tình đạt lý mà.
Chính là động tĩnh ở dưới lầu càng lúc càng hoảng loạn, trong mơ màng cô nghe được tiếng có người la lên gì mà trời ơi bà già ở đâu chui ra rồi la um sùm đủ kiểu, nhưng sau một lúc liền không còn âm thanh gì phát ra nữa, đám người đó giống bị mắc kẹt trong họng vậy.
Thật không hiểu mấy người này bị làm sao á, tòa nhà mục nát này có gì vui cơ chứ.
Cô xuống lầu xem thử thì phát hiện mấy người đó đang trốn trong một cái phòng nhỏ ở lầu bốn, ai nấy đều run cầm cập.
Chị gái hàng xóm cùng bà lão hai người đứng ở cửa phòng, chỉ là không đi vào mà thôi, đây chính là đang trêu ghẹo người ta mà. Chị gái hàng xóm đứng ngay cửa cứ nhảy tưng tưng lên xuống, càng nhảy càng quá trớn, sức lực mạnh đến nỗi bắn lên trần nhà rồi lại rớt xuống, muốn sập luôn cái trần nhà vậy đó, thế mà đôi lúc chị ta còn cười ha hả cho được. Bà lão cầm chổi cũng không có vừa đâu, cứ chầm chậm quét nhà, nhưng chỗ nào có âm thanh thì bà lại quay ngoắt cái đầu 360 độ lại để nhìn, ánh mắt âm u rất nghiêm túc luôn á.
Không biết có phải do làm quỷ lâu quá rồi nên thần kinh không còn ổn định không nữa...
Nơi này dù sao cũng là công trình bị bỏ hoang, không có cửa lớn không có cửa sổ, gió thông bốn hướng, nhìn sơ qua cũng có thể thấy được đầu của người khác rồi, trốn ở trong nhìn được tình hình ở ngoài cửa, gió lạnh thổi qua, thật khiến tim người ta buốt giá mà.
Trong gió còn mang theo tuyết, nhiệt độ trong phòng càng hạ xuống thấp hơn.
“Đùng, đùng, đùng..."
“Soạt, soạt, soạt..."
Trong bóng tối, những âm thanh kỳ quái này chính là phát ra từ tòa nhà bỏ hoang.
Mấy người trong nhà bị hù đến nỗi bủn rủn tay chân, phảng phất còn nghe được tiếng khóc lóc ỉ ôi cùng với tiếng cầu xin tha mạng…
Cố Phi m trùm chiếc chăn bông ngồi xuống cầu thang, ồn ào một trận như thế, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều. Nhưng cô ngồi được một lúc, liền nghe thấy tiếng “tít…tít…” ở gần đó, cô quay mặt sang nhìn, quả nhiên trên mặt đất có một chiếc điện thoại với màn hình đen thui.
Người này cũng sơ ý quá rồi đó, món đồ đắt tiền như thế vậy mà không cất cẩn thận, nếu như cô có điện thoại thì chắc chắn kiếm sợi dây buộc chặt lên cổ rồi á!
……
Đào Lập Chí bị dọa sắp khóc đến nơi rồi!
Vốn chỉ nghĩ rằng mấy anh em cúp tiết đi ăn xiên nướng thôi, rồi chả biết sao đưa đẩy, lại nói bên sông có một tòa nhà bỏ hoang vài năm trước đã chết mấy mạng người trong đó, cho nên nhà thầu xây được một nửa là bỏ hết cả công trình không làm tiếp luôn, về sau không ai dám tiếp nhận công trình đó nữa. Nơi đó rùng rợn lắm, nghe nói vào một hôm có người đi đường đêm ghé qua, sẽ nghe được trong tòa nhà phát ra những tiếng đùng đùng, sột soạt, còn có người nói bên trong có người ở, nhưng khi đi vào tìm thì đến một bóng người cũng không thấy.
Sự việc truyền miệng càng lan càng rộng, tòa nhà đó dần dần cũng trở thành nhà ma nổi tiếng ở khu vực này.
Đào Lập Chí dẫu sao cũng là người từng đi trại giáo dưỡng tận chín năm, làm sao có thể tin trên đời này có ma quỷ cơ chứ? Thế là nhân cơ hội này lấy le vào trong thám hiểm luôn.
Nhóm của cậu có năm người thanh niên, trong tay cầm điện thoại bật cả đèn pin lên, lúc vào thì vẫn còn bình thường không có gì xảy ra cả, tuy nơi này âm u ẩm mốc, lại tối thui không thấy gì, trên tường còn có cả đống mạng nhện, nhìn nó cũ kỹ vô cùng, ngoài ra thì không có gì đặc biệt nữa. Khi lên tới tầng hai, cậu nhìn thấy bên cửa sổ có một người phụ nữ đang đứng ở đấy, ban đầu họ tưởng họ nhìn nhầm, nào ngờ khi lại gần, đúng thật là có người đứng ở đó!