Chỉ tiếc là đối phương quay lưng lại với họ, nhìn không rõ dung mạo như nào, nhưng dựa vào bóng lưng mà nói thì đây là một người con gái ốm yếu.
Đám người họ đưa mắt nhìn nhau, lúc này chưa ai nghĩ cô ấy là ma, bởi vì dù sao trên thế giới này người giả thần giả quỷ nhiều vô số, còn xuất hiện vào giữa đêm thanh vắng như thế, không lẽ đến đây để nhảy lầu à?
Ngay lúc này họ vẫn còn chưa phát hiện, thì ra trước khi bước vào tòa nhà bỏ hoang này vẫn có thể nhìn thấy được bao nhiêu ngôi nhà mọc san sát nhau, còn có khói lửa nhân gian, bây giờ chỉ còn lại một màn đen thẫm bao trùm lấy nơi này, bầu không khí mịt tối miên man, giống như bị cô lập với đất trời.
Đào Lập Chí bước lên một bước rồi nói: “Dì ơi, dì ở đây làm gì thế, dì mau về nhà đi…”
Người phụ nữ đó bắt đầu xoay cái đầu qua — Là xoay thật đó, cái đầu đó quay ngoắt 180 độ, nhưng cơ thể của cô ta không có cử động gì cả, khuôn mặt trắng bệch thảm khốc đó, đến cả tai, mắt, mũi, miệng đều bắt đầu chảy máu ra, khuôn mặt cùng ánh mắt phấn khích đang nhìn về phía của họ!
“Aaaaaaaaaa — Có ma!!!”
Đào Lập Chí sợ đến nỗi răng môi muốn gặm vào nhau luôn, cả người cứng đờ, mấy người anh em đi cùng ai nấy đều bị dọa đến hồn không nhập thể nữa, cũng may là chỉ một lúc sau họ liền phản ứng lại, mạnh ai nấy chạy bạt mạng đi ra ngoài!
Bọn họ vốn dĩ là muốn chạy xuống dưới, nhưng ai mà ngờ được người phụ nữ đó bây giờ đã có mặt ở phía dưới cầu thang rồi, cô ta căng cứng người lại, nhảy từng bậc thang, nhiều lúc nhảy quá đà, đầu cũng chạm đến trần nhà luôn rồi, cô ta cứ lắc lư, cơ thể quỷ dị của cô cứ bắn lên rồi lại rơi xuống, mà đôi mắt đó cứ chảy máu đỏ ngầu nhìn thẳng vào họ…
Làm sao họ dám đối mặt với bà cô này chứ, ba chân bốn cẳng chạy ngược lên trên chứ biết sao giờ.
Họ chạy nhanh lắm, người phụ nữ đó cứ nhảy lên từng bậc, mà nhảy cũng không nên thân, không bị mắc kẹt đầu thì bị vấp phải chân, rất nhanh đã chạy xa cô ta rồi, một hàng bốn người chạy lên tới lầu bốn thì không dám chạy lên thêm nữa, sợ nếu chạy cao quá lỡ ngã chết rồi biết làm sao? Chưa hết lỡ như gặp thêm con quỷ nào nữa là toang mẹ nó luôn á.
“Con mẹ đó có dí theo nữa không vậy?”
“Vẫn… vẫn còn ở dưới lầu…”
Đùng —
Đùng đùng —
Cứ một tiếng, rồi lại hai tiếng, càng lúc càng gần, giống như một lá bùa đòi mạng vậy.
Họ đối mặt nhìn nhau, sắc mặt của họ đều bắt đầu tái xanh khủng hoảng, mồ hôi toát ra ướt hết cả người.
“Làm sao đây, làm sao đây? Nó sắp sửa lên tới đây rồi, không mấy mình nhảy lầu xuống dưới đi!”
“Từ đây xuống dưới tận mười mấy mét, nhảy xuống không chết cũng tàn phế, mày có dám không? Chết mọe rồi! Điện thoại của tao nó rớt đâu mất rồi, chúng mày mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi, mau kêu họ đến cứu tụi mình đi còn chờ gì nữa!”
Đúng rồi ha, bị dọa đến nỗi quên mất chuyện báo cảnh sát luôn rồi.
Mấy người đó bối rối tay chân, run rẩy bấm 110, nhưng chẳng biết vì sao không có nổi một vạch sóng, điện thoại chỉ tút tút chứ không nối máy được.
Không cần hỏi cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng cỡ nào rồi đó.
“Tao không muốn chết, tao không muốn chết mà, tao còn trẻ thế này, sao có thể chết sớm vậy chứ!”
“Tao cũng không muốn chết, sau này tao không cúp tiết nữa huhuhu…”
Họ bây giờ như bầy thú bị mắc kẹt, sắc mặt kinh hãi chỉ muốn tìm đường để thoát khỏi chỗ này.
Chính vào lúc này, trên đầu lại truyền đến tiếng quét nhà “sột, soạt, sột, soạt”, họ không dám nghĩ có người nào có thể quét nhà vào lúc này cả, chỉ cảm thấy hàn khí dưới chân càng lúc càng tăng.
Thôi toang mẹ nó rồi!
Vẫn là Đào Lập Chí phản ứng nhanh, dẫn theo cả đám trốn vào một góc nhỏ trong phòng, họ không sợ trời không sợ đất, luôn miệng nói bản thân là nam nhi đại trượng phu dám đi khắp nơi chân trời góc bể, giờ đây ôm chầm lấy nhau run lẩy bẩy, sợ đến mức nước mắt đầm đìa.
Đào Lập Chí cứ nghĩ bản thân hôm nay sẽ phải chôn thân nơi này, nhất là khi bà lão cầm cây chổi ở trước cửa hì hục quét tới quét lui, tiếng sột soạt đó giống như đang mài dao chuẩn bị xẻo thịt họ vậy, nghe đến tóc gáy dựng lên hết rồi. Còn người phụ nữ nhảy tưng tưng đó cuối cùng cũng nhảy lên tới nơi, trên đầu còn mang theo mấy viên gạch nữa!
Đừng hỏi vì sao hắn lại biết, bởi vì bà cô đó đang đứng trước cửa phòng nhảy tưng tưng như điên í, hắn lén đưa đầu ra nhìn thì thấy ngay thôi… Đào Lập Chí đang nghi ngờ có phải cô ta đã làm cho trần nhà bị vỡ rồi không? Tòa nhà này sẽ không bị sập đó chứ!?
Nhưng cũng chính vào lúc này, hắn kinh ngạc vì nhìn thấy hai con ma đó vậy mà không đi vào trong phòng, một người đứng ở cửa quét sàn, con kia thì vẫn nhảy không ngừng nghỉ, không ai có ý muốn bước vào phòng cả.