Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Phi Âm cúi đầu nhìn một lúc, đột nhiên giật miếng ngọc bội đeo trên cổ của hắn — Đó là bảo vật gia truyền của ông nội hắn để lại, hắn muốn lên tiếng nói, bảo cô trả miếng ngọc cho hắn, bao nhiêu tiền hắn cũng có thể cho cô, nhà hắn giàu thế thì cô lấy bao nhiêu cũng được, nhưng toàn thân hắn mềm nhũn không chút sức lực, đến mở miệng thôi cũng là một vấn đề rất khó rồi…

Trong lúc hắn đang tuyệt vọng nhất thì trong miếng ngọc đột nhiên phóng ra một luồng khí đen cùng với âm thanh quỷ dị truyền đến bên tai: “Quân khốn khiếp nhà ngươi, dám năm lần bảy lượt làm hỏng chuyện tốt của ta, ngươi đây là tự tìm đường chết!”

Sau khi luồng khí đen đó phóng ra, dần dần tạo thành hình dáng con người.

Đào Lập Chí bị dọa đến hồn xiêu phách tán, trong dây chuyền của mình lại có thứ quái quỷ này cơ chứ? Xém chút hắn bị dọa đến ngất đi lần nữa rồi!

Chỉ thấy cô gái tóc dài đang cẩn thận đặt… hộp cơm trong tay xuống? Rồi hai tay rối rắm giữ lấy luồng khói đen đang xổng ra từ miếng ngọc — Cô đoán đây chắc là giọng nói của cái hồn phách đó. Nhưng bất luận cô có làm thế nào thì luồng khí đen đó vẫn lọt qua kẽ tay, giống như không khí vậy, căn bản không nắm bắt được.

Và rồi âm thanh đó rất đắc ý nói tiếp: “Tất cả các ngươi đều phải chết!!!”

Khi Đào Lập Chí đang khủng hoảng tột độ, nhìn thấy cô gái tóc dài đó bắt đến mất hết kiên nhẫn, thế là cô nhét luôn miếng ngọc vào miệng! Luồng khí đen còn sót lại ở bên ngoài cứ từng chút từng chút bị cô nhét luôn vào một lúc… Hắn kinh ngạc nhìn cô nhai nhồm nhoàm miếng ngọc, tiếp theo đó là một tiếng ‘rắc’, sắc mặt cô hoảng hốt phun một cái phèo, miếng ngọc trong miệng chỉ còn lại những mảnh vụn, trên đó còn dính một vài vết máu nữa.

Đào Lập Chí nhìn đến nỗi tròn xoe cả đôi mắt.

Cố Phi Âm cũng xém chút bị dọa chết khiếp, cô lấy lưỡi đảo quanh một vòng vòm miệng bên trong, xác định chỉ bị rách lưỡi chứ không bị gãy thêm cái răng nào thì cô mới yên tâm, tuy bây giờ công việc cô đã ổn định, kiếm tiền không khó khăn như trước nữa, mỗi ngày nằm trong quan tài như thế thì sẽ sớm dành đủ tiền để trồng răng cửa thôi — không thể tốn thêm bất kỳ khoản tiền ngu nào nữa, phải luôn ghi nhớ cực khổ mà trước đó cô từng trải qua.

Cô vui mừng cười tủm tỉm nói: “Hí hí, may quá, răng vẫn còn, không có mất chiếc nào cả.”

Đào Lập Chí chỉ cảm thấy nụ cười quỷ dị của cô gái tóc dài này có vài phần mãn nguyện, khi cô nhe răng ra cười, hắn nhìn thấy miệng của cô toàn là máu!

Rồi cô đưa tay lên lau đi vết máu chảy xuống cằm, còn ợ thêm một cái nữa.

Cuối cùng hắn lại duỗi thẳng đôi chân, xỉu tiếp.

……

Quỷ nữ áo đỏ chỉ thấy được luồng khói đen bủa vây lấy cô gái tóc dài lúc nãy đã tiêu tán hết rồi, nó vội vàng chạy đến bên cạnh Cố Phi Âm, còn cẩn thận đi vòng qua mấy nhân viên y tế đang nằm dưới sàn, nói: “Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”

Cố Phi Âm lau cằm, trả lời: “Có một con quỷ muốn ăn vận khí của Đào Lập Chí để tu luyện, nhưng bây giờ nó đã bị tôi ăn mất rồi. Bởi tôi nói vì sao cứ ăn mãi mà không hết, mùi vị còn ngon như thế nữa cơ, thì ra nó trốn trong sợi dây chuyền trên cổ của hắn í, lại còn là con quỷ dùng vận khí để tu luyện, giời, ngon thật.”

Nữ quỷ áo đỏ: “Ồ… thế cô đã cắn bể nó rồi à?”

Đôi tay của Cố Phi Âm đang giữ miếng ngọc, cẩn thận nói: “... Tôi không có cố ý cắn bể nó đâu.”

Quỷ nữ áo đỏ: “Ờ hở, đây là đồ của lão gia nhà họ Đào tặng cho Đào Lập Chí nhân dịp hắn thành niên, nghe đồn nó có giá mấy trăm vạn lận đó.”

Cố Phi Âm nghe xong tay bắt đầu run lẩy bẩy, khuôn mặt trắng bệch hơn cả xác chết!

Mấy trăm vạn á? Đây là đại gia giàu có cỡ nào đây trời? Món đồ mấy trăm vạn chỉ để đeo lên cổ thôi sao? Đây cũng khiến người ta ngưỡng mộ quá rồi có được không?

Cô phải ngủ trong quan tài bao nhiêu năm mới kiếm được số tiền đó cơ chứ?

Quỷ nữ áo đỏ hình như không nhìn thấy được khuôn mặt trắng bệch đó của cô, rồi nó hiếu kỳ hỏi: “Vận khí còn có thể ăn được sao?”

Cố Phi Âm bất lực đáp: “Được chứ, quỷ ăn vận khí của người, cũng tương đương với việc ăn trộm vận khí của Đại Đạo. Nhưng mà phương pháp tu luyện này quá nguy hiểm, sẽ bị đề tên lên bảng truy nã, một khi bị âm sai bắt được sẽ có kết cục là hồn xiêu phách tán, cho nên thông thường quỷ giới sẽ không sử dụng cách đó đâu".

Con người ai cũng có vận khí cả, chỉ là người nhiều người ít thôi, có người thì chỉ có một ít vận khí, có người thì hào quang vạn trượng, mà người nào có vận khí nhiều đa phần đều là những đại nhân vật kiếp trước đã cứu rỗi đất nước, tự khắc sẽ được ông trời ưu ái thôi. Mà quỷ giết người cũng có thể tu luyện, giết những người có công đức vô lượng hoặc nhiều vận khí, cho dù ông trời bất dung, nhưng lại gia tăng thực lực của nó lên gấp mấy lần. Chỉ là loại tu luyện này tuy nhanh, nhưng cũng khó tránh sẽ có ngày bị trời đánh chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK