Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất Hằng cùng Tưởng Long tựa hồ như tìm được mục đích chung chính là: Không nhìn thấy, không nghe được, cứ từ từ lùi về phía sau rồi nghĩ cách làm sao để thoát khỏi ma trảo của người phụ nữ này, nếu thật sự không được nữa thì 36 kế chạy là thượng sách nha! Dù sao cũng đã báo cảnh sát rồi, bây giờ chắc đang trên đường đến đây, họ cứ chạy như thế thì sẽ bắt gặp được cảnh sát thôi, đến lúc đó cầu cứu mấy hồi.

Có như nào cũng được đỡ hơn phải ở cùng con quỷ nữ có được không, giống như ngàn cân treo sợi tóc vậy, khi nào mất mạng cũng không biết.

Tất Hằng vừa căng thẳng lại vừa sợ hãi, khi đang lui về sau để nghĩ cách thì không cẩn thận vấp phải viên đá cứng, anh xém chút mất thăng bằng, mắt thấy mình sắp ngã đến nơi nên đã vội vàng nhào người sang một chiếc xe bên cạnh.

Tưởng Long: “......”

Hắn liền chạy nhanh qua đỡ Tất Hằng: “Tam ca, anh cẩn thận chút đi.” Qua một lúc sau vẫn không thấy Tất Hằng phản ứng, hắn lại kêu tiếp: “Tam ca? Tam ca? Anh sao vậy?”

Tất Hằng đột nhiên nắm lấy tay của Tưởng Long, anh nắm chặt lắm, đôi mắt trừng to quay lại nhìn Tưởng Long, giống như anh vừa nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng vậy, cả người anh đều bắt đầu run rẩy.

Tưởng Long cũng bị dọa không ít, hắn lên tiếng: “Anh… anh làm sao vậy?”

Tất Hằng từ từ đưa ngón tay cứng nhắc lên chỉ vào kiếng xe, Tưởng Long hiếu kỳ ló đầu qua mà nhìn, sau đó cả người hắn cũng cứng đờ theo luôn!

Trong xe vậy mà có người nằm đó, bên vị trí ghế lái có lẽ là một người đàn ông đang nằm xiêu vẹo, máu thịt lẫn lộn, khuôn mặt không còn nguyên vẹn nữa, nhưng người phụ nữ ngồi bên ghế lái phụ thì lại nhìn được rất rõ ràng, cô ta chính là người mẹ ôm đứa bé lúc nãy kia mà…

Mùi máu tanh nồng nặc bắt đầu xộc lên mũi.

Hai hàm răng của Tưởng Long va đập vào nhau quay lại nhìn Tất Hằng, mà anh cũng không còn bình tĩnh như ban đầu, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, nắm lấy tay Tưởng Long cứ vậy mà run tới tấp.

Đây là vừa thoát khỏi hang cọp, lại sa vào ổ sói hả trời!

Cô gái tóc dài không biết từ khi nào đã đứng kế bên họ rồi, cô ấy hình như không nhìn thấy gì vậy, đưa tay lên nắm lấy tay của Tưởng Long và Tất Hằng nói: “Đứng ở đây làm gì? Bên ngoài lạnh như thế, chúng ta mau quay về xe thôi, bên trong xe ấm lắm.”

Cô ấy chầm chậm cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười dịu dàng đến lạ thường.

Tiêu chuẩn 45 độ, chỉ thấy được sáu cái răng cửa thôi nha má.

Tất Hằng nhìn thấy cô cười là chân bủn rủn, lập tức dựa nguyên người lên chiếc xe bên cạnh. Ngay lúc này, anh không dám nhúc nhích, cũng không dám giãy giụa để thoát khỏi cô gái này, cũng không dám hỏi chuyện hai người đàn ông đang tranh chấp đó là như thế nào, đôi mắt anh đỏ ngầu lên, sợ đến rơi nước mắt.

Tưởng Long cũng sợ đến đơ luôn rồi, bây giờ hắn chỉ hận không được muốn xỉu thêm lần nữa — Với điều kiện là dưới đất không có tuyết và trong xe không có người chết nha.

Cô gái tóc dài rất thân thiện, cô giống như đang dỗ dành con nít vậy: “Đi thôi, chúng ta quay về xe đi, bên ngoài lạnh lắm đó.”

Bì Hằng: “......”

Tưởng Long: “......”

Chỉ thấy cô gái tóc dài nhìn họ cười, rồi quay người kéo họ trở về xe.

Họ cứ thế mà bị lôi đi, khi đi qua hai người đàn ông đang tranh chấp, trong vô thức họ liền tự giác né xa ra một tí, chân cũng bước nhanh hơn vài phần, dù sao thì cô gái tóc dài chỉ một người, mà bên đó lại là cả đám người!

Ủa mà khoan!

Tất Hằng cảm thấy có gì đó sai sai thì phải…

Đột nhiên anh phát hiện ra một chuyện rất ly kỳ, bàn tay của cô gái tóc dài đang nắm lấy họ, vậy mà không phải kiểu lạnh tanh, tuy là lạnh, nhưng nó còn có chút độ ấm… Đây tuyệt đối không phải nhiệt độ của ma quỷ.

Tất Hằng trừng to mắt, nhìn vào tay của cô, rồi anh mở miệng nói: “Hình như tay của cô có độ ấm…?”

Tưởng Long: “???”

Chỉ thấy cô gái trước mặt quay đầu lại, vẫn là nụ cười gượng gạo đó, nhưng bây giờ lại có chút cảm giác mãn nguyện và cảm kích?

Cô nói: “Phải đó, trong xe rất ấm, nên tôi không thấy lạnh gì mấy. Chứ trước khi lên xe, tôi lạnh muốn chết cóng vậy á.”

Tất Hằng: “???”

Tất Hằng cúi đầu, nhìn bộ đồ cô mặc từ trên xuống dưới đã rất cũ kỹ, đó là áo bông trắng và quần jean đen cùng với đôi bốt bằng vải mềm, vừa nhìn đã biết nó chẳng ấm áp chút nào, trên chiếc áo bông còn có đính thêm một cái nút.

Tất Hằng ngây ra một lúc, anh không dám tin vào mắt mình, anh nói tiếp: “Cô rất lạnh sao?”

“Chứ còn gì nữa, lạnh gần chết đây này.” Cô gái tóc dài buồn bã đưa chân lên, nhưng hình như do lạnh quá, chỉ một bước đi thôi cũng khiến cô hao tốn không ít sức lực… Trên đường quay về nhà, đế giày của cô đã ướt đẫm, đúng thật là kiểu lạnh đến thấu xương ấy.

Tất Hằng vẫn còn chưa hoàn hồn, anh vốn đang nghĩ đây là một con quỷ già thời hiện đại, thì ra chỉ là do quá nghèo nên ăn bận ra kiểu này à?

… Với lại, đây chính là lý do mà cô đi đường, lắc tay rồi nụ cười cứng nhắc thế sao???

Cô gái tóc dài khó khăn lắm mới quay đầu lại nhìn họ cười, nhưng thật sự là do thời tiết quá lạnh, cho nên biểu cảm của cô rất cực khổ mới thể hiện ra được, trong sự mộc mạc lại pha thêm mùi quỷ dị, cô lên tiếng: “Hai anh đúng thật là người tốt mà.”

Tất Hằng: “......”

Tưởng Long: “......”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK