“Huhuhuhuhu trời ơi má ơi…”
“Aaaaaaa, cuối cùng cũng được ra ngoài rồi, sợ muốn chết luôn dị đó!”
“Nói ra có thể bạn không tin, nhưng tôi vậy mà lại đi vào quan tài nằm được một lúc luôn đó trời ạ.”
“Méeeeee, ra ngoài rồi, oxy, trời ơi oxy, bầu không khí bên ngoài thật trong lành mà!”
“... Không lẽ chỉ có mỗi mình tôi hiếu kỳ người lúc nãy là ai sao? Rốt cuộc là trái tim cứng đến mức nào, mới có thể yên tĩnh bình lặng như thế nằm trong quan tài lâu đến vậy chứ? Bên trong đen thui vậy, cho dù không bị hội chứng sợ không gian chật hẹp thì trong hoàn cảnh như cũng quá đáng sợ rồi có được không!?”
“Đúng vậy đó, dã man quá đi huhuhu, dọa bảo bảo sợ gần chết luôn ớ.”
“Anh Tiểu Mã đáng ghét này vậy mà bỏ của chạy lấy người, để cả nhà lại vậy đó! Thật quá đáng mà! Đồ vô lương tâm! Đồ đàn ông bội bạc!”
“Quá đáng +1”
“Vô lương tâm +1”
“......”
Nói tầm phào gì đâu không á! Mã Áo đọc bình luận mà cạn cmn lời luôn.
Vậy mà không ai thảo phạt mình, ngược lại còn trở thành mấy đứa trẻ khóc nhè hết rồi? Trong những dòng chữ đó còn lộ ra những biểu tình vừa thoát được kiếp nạn may mắn còn sống sót? Thế nên trong nửa tiếng cậu vắng mặt, rốt cuộc mọi người đã trải qua chuyện gì thế???
Mã Áo liền rùng mình, cũng không biết là vì sao, cậu không hề muốn truy cứu một chút nào cả.
……
Bên Mã Áo nhộn nhịp bao nhiêu thì bên Cố Phi Âm tĩnh lặng bấy nhiêu, cô vẫn còn tận tâm tận lực nằm trong quan tài của mình, cho đến khi tan ca, chị gái hàng xóm cùng bà lão mới rụt rè đi đến, hai con quỷ này có chút không dám nhìn cô, nhưng Cố Phi Âm lại không nhận ra điều đó, cô vẫn còn suy nghĩ đến việc làm sao để chặt cây đóng quan tài.
Mà nơi này cách khu ngoại ô cũng xa lắm, phải ngồi xe buýt mới có trạm dưới chân núi.
Thời buổi bây giờ trong thành phố mỗi cây đều được ghi lục lại, còn có hình ảnh nữa, cô đâu có dám chặt cây bừa bãi đâu, sợ bị người ta hiểu nhầm là đạo tặc trộm cây. Cho nên cây trong thành phố cô nào dám rớ tới, chỉ đành lên núi để lấy cây thôi, lén lút chặt một hai cây chắc không bị phát hiện đâu hầy…
Bởi vì phải lên núi làm việc, mà toàn là những công việc dùng sức, Cố Phi Âm biết cơ thể này của cô kém đến mức nào, thuộc kiểu người không có bữa nào ấm no, thế là cô không dám lề mề, kéo theo hai con quỷ đến cửa bệnh viện mua cơm, còn mua thêm hai cái màn thầu, chuẩn bị tối lỡ có đói thì ăn để lót dạ.
Lãnh đạo cũng tốt bụng lắm, hôm nay lại phát cho cô bao lì xì lớn sáu tệ, còn biểu dương cô nữa, thân là nhân viên ưu tú thắng được biết bao nhiêu cặp mắt đố kỵ trong bộ phận đặc biệt này, bây giờ còn sắp có quan tài để ngủ nữa, cuộc sống quả nhiên càng lúc càng mỹ mãn rồi.
Cho đến khi cô ăn hết cả hộp cơm, chuẩn bị rời khỏi thì đột nhiên có mấy chiếc xe cứu hộ sáng đèn, ò e ò e, réo đến cô giật nảy mình nép vào một bên đường.
Hồi trước cô cũng từng thấy qua xe cứu hộ rồi, nhưng chỉ chạy từng chiếc một mà thôi, bây giờ một lần hai ba chiếc như thế thì đúng là hiếm thật, vừa nhìn thôi đã biết xảy ra chuyện lớn, cô dùng não bộ ngẫm nghĩ một chút, liền thấy quỷ nữ áo đỏ từ trong bệnh viện bay ra. Ánh mắt vô tội vạ của nó nhìn sang chị gái hàng xóm và bà lão, hai con quỷ đó cũng nhìn nó, sau đó sáu mắt nhìn nhau, khuôn mặt xanh xao của ba con quỷ tỏ ra như chưa từng quen biết nhau vậy.
Quỷ nữ áo đỏ ho một hai tiếng rồi nói: “Ủa mấy người đang đi đâu vậy?”
Cố Phi Âm trả lời: “Lên núi đây, cô có muốn đi cùng không?”
Quỷ nữ áo đỏ ờ một tiếng rồi lắc đầu nói tiếp: “Thồi, tôi không đi đâu, mấy người đi đi, tôi ở lại xem náo nhiệt đã.”
“Xem náo nhiệt? Có chuyện gì thế?”
“Ơ, cô không biết sao? Chẳng lẽ cô không nghe nói gì à?”
Cố Phi Âm ngơ ngác trả lời: “Đã nghe gì đâu, nói thì nói đi, cứ úp mở…”
Nó kích động nói: “Vậy mà cô cũng không biết à? Là Tô Địch đó, Tô Địch bị bắt cóc rồi!!!”
Cố Phi Âm quả nhiên chấn kinh, nói: “Bắt cóc á? Thiệt hả? Ai vậy? Sao mà gan lớn thế?”
… Ủa má? Cái này là trọng điểm sao? Người cô nên hỏi là Tô Địch mới đúng chứ? Ờ quên, đúng thật cô gái tóc dài rất có thể không biết Tô Địch là ai thật, ha-ha-ha…
Quỷ nữ áo đỏ hận rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Cố Phi Âm vài cái, sao mà nó có thể quên được, trước mặt nó là một người nghèo nàn đến nỗi mua xiên dê nướng cũng phải để dành ăn bữa khuya, xong bị chọt bụng nữa chứ! Ba cái thứ như điện thoại để online chát chít thì làm sao có xài, đương nhiên rồi, cô ta cũng đâu biết theo đuổi thần tượng là gì, mỗi ngày cùng lắm chỉ suy nghĩ tan ca có nên mua đồ ăn khuya không? Mà mắc cười ghê có một xiên thịt nướng thôi cũng phải suy nghĩ cả ngày luôn má…