Tất Hằng càng tuyệt vọng hơn, người phụ nữ đó lại rất mừng rỡ nói với chồng cô: “Chồng ơi chồng, em mời họ sang rồi đây này, mau kêu họ phân xử… áaaa!” Người phụ nữ đang mừng rỡ đột nhiên cảm thấy mu bàn tay rất đau, là đau lắm chứ không phải nhẹ nhàng gì, đau đến cô tê rần cả người, xém chút nữa là rút tay lại rồi, cô quay ngoắt đầu lại mới biết thì ra chính là cô gái tóc dài đó đánh cô!
Tất Hằng nhân cơ hội này vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay đang siết chặt lấy tay anh, rồi anh rút người lại đứng nép ra đằng sau cô gái tóc dài run lẩy bẩy, Tưởng Long lanh trí cũng lập tức đứng ra phía sau của Tất Hằng, cả người hắn rút lại như con chim cút vậy. Hắn lén đưa tay lên nắm lấy vạt áo của Tất Hằng, anh không thèm đếm xỉa đến hắn, Tưởng Long lại thì thầm vào tai anh, bảo anh nhìn sang người phụ nữ đang ôm đứa bé ngồi bên vệ đường, lúc này chiếc áo lông đã sắp rơi hẳn xuống đất, nhìn rõ mồn một da bụng của đứa bé bị tét ra toàn là máu với máu…
Người con gái đang gục đầu xuống gối nãy giờ đột nhiên cũng ngước đầu lên, phần mặt dập nát đến máu thịt lẫn lộn, thậm chí có một con mắt đang treo lơ lửng trên khuôn mặt…
Bị thương nặng đến thế mà vẫn còn động đậy được, nói là người bình thường thì có con mẹ nào tin cơ chứ.
Tất Hằng lại rùng mình, quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn thêm nữa.
Người phụ nữ mặt mày tái mét, có chút sợ hãi cùng với bất mãn nói: “Sao cô lại đánh tôi?”
Người đàn ông thấy vợ mình bị đánh liền trừng mắt nổi giận đi tới để đòi lại công bằng cho vợ mình.
Tưởng Long và Tất Hằng thấy vậy, thầm nghĩ rằng thôi toang rồi! Vừa sợ vừa nghĩ cách để thoát thân.
Tình huống trước mắt càng lúc càng bất ổn rồi.
Màu da của cô gái tóc dài lúc này còn trắng hơn xài kem trộn nữa, gương mặt cô sượng đi vài phần, con mắt đen thui nhìn người phụ nữ đó nói: “Chúng tôi đang vội về nhà, không muốn giúp cái gì hết á, với lại anh người tốt này nói đúng mà, mấy người nên tìm chú cảnh sát đến để phân xử. Hơn nữa, sao mấy người không thử nghĩ xem, cho dù chúng tôi có phân xử thì mấy chú cảnh sát cũng đâu có theo lời của chúng tôi mà phán trách nhiệm cho ai đâu. Làm vậy há chẳng phải là thừa thãi quá à? Còn tốn biết bao nhiêu thời gian của chúng tôi nữa. Ngu cũng ngu vừa vừa thôi.”
Người phụ nữ: “......”
Hai người đàn ông kia: “......”
Ờ thì hình như cũng có lý chứ nhỉ…
Và rồi cô gái tóc dài cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười hòa nhã thân thiện nói: “Mấy người khoan hãy tranh luận đã, cứ nép sang một bên đợi chú cảnh sát đến để xử lý. Mọi người thấy vậy có được không?”
Cơ thể cứng nhắc của cô bước lên phía trước hai bước, đôi chân thẳng tắp dường như không gấp lại được, Tưởng Long và Tất Hằng nhìn bóng lưng cô khập khiễng, một bước rồi hai bước, sột soạt đạp lên tuyết để đi tới.
Hai người đàn ông vừa nãy còn nổi giận đùng đùng, ngay lúc này liền bắt đầu run rẩy, ánh mắt họ như đang gặp phải thứ gì đó khủng khiếp lắm, nhất là khi cô đánh người phụ nữ đó một phát, cũng đã cảm nhận được sự âm trầm của cô gái tóc dài này, nhìn đáng sợ thật sự, có khác gì con quỷ dữ đâu. Người phụ nữ đó lén nhìn cô một cái, thấy cô chưa kịp bước tới, liền bay nhanh quay về chỗ của chồng mình, núp sau lưng dùng ánh mắt phòng bị để nhìn chằm chặp lấy cô gái tóc dài.
Cô gái tóc dài: “Có được không nà?”
m thanh nhỏ nhẹ xuyên thấu trong gió rét đi vào màng nhĩ, khiến cho người ta nhịn không được mà rùng mình, nhưng nghe thì có vẻ thành khẩn lắm. Mà loại thành khẩn này trong tình huống quỷ dị như thế thì càng đáng sợ hơn.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cô gái tóc dài cùng với nụ cười cứng đơ, giống như vừa mới bò ra từ trong mộ tập tành làm người vậy.
Hai vợ chồng đó bị dọa đến hít một hơi lạnh, khó lắm mới lên tiếng đáp: “Rồi rồi rồi, mấy người đi đi, chúng tôi đợi cảnh sát đến là được chứ gì.”
Người đàn ông còn lại cũng nuốt nước bọt, điều chỉnh giọng nói: “Biết rồi biết rồi, chúng tôi đợi cảnh sát đến, mấy người mau đi đi.”
Tất Hằng: “.....”
Tưởng Long: “......”
Đã nói rồi, dáng vẻ của cô gái tóc dài còn đáng sợ hơn gấp mấy lần mấy con quỷ máu me này kia mà!
Cho nên không trách được họ nhận định cô gái tóc dài này thành quỷ, bởi vì so với họ cô còn giống quỷ hơn.
Cô gái tóc dài thấy họ dễ nói chuyện vậy liền vui vẻ quay đầu sang nhìn Tưởng Long và Tất Hằng cười mỉm chi nói: “Thật ra họ cũng dễ nói chuyện lắm, cứ nhẹ nhàng giao tiếp thì họ sẽ đồng ý thôi, bây giờ chúng ta có thể quay về xe đi tiếp rồi.”
Tất Hằng có chút ngây ngốc, không biết nên nói gì, chỉ có thể bái phục cô gái tóc dài rồi rặn ra một chữ: “Ờ…”
Tưởng Long mừng muốn rớt nước mắt, thì ra có đôi lúc quỷ dọa người cũng hữu dụng lắm chứ.
……
Mấy người kia đưa mắt nhìn cô gái tóc dài dùng cơ thể cứng nhắc đó quay lại xe, trước khi đi cô còn chầm chậm quay đầu sang nhìn họ đưa tay chào tạm biệt, bởi vì cách một khoảng cũng xa, không nhìn rõ thần sắc của cô, nhưng bất giác những người đó lạnh hết sống lưng.
“Hai vị huynh đài đó e là không sống nổi rồi.”
“Đúng vậy, chắc là họ đang bị cô gái quỷ dị đó uy hiếp rồi còn gì.”
“Hèn chi họ không giúp chúng ta, ra là thế…”
“Giờ chỉ đành đợi cảnh sát đến giải quyết thôi, hy vọng còn cứu được.”
“......”