Nhiệm vụ cấp bách lúc này chính là lắp cái răng cửa vào đã.
……
Đương nhiên cô đâu có ngờ rằng, lắp cái răng cửa thôi mà tốn những sáu bảy nghìn tệ dữ vậy.
Thật sự là Cố Phi Âm không hề nghĩ mọi chuyện sẽ như thế, chỉ một cái răng giả mà đắt thế cơ á? Cô có dốc hết gia tài cũng không có đủ có được không? Và rồi sắc mặt cô trở nên nghiêm trọng, nói: “Không có loại răng nào rẻ hơn hả bác sĩ?”
Bác sĩ nha khoa nhìn đôi mắt đen thui của cô gái trước mặt, nhất là khuôn mặt trắng toát đau buồn của cô, thật khiến tim người ta đập thình thịch mà, bác sĩ nói: “Răng của cô đã gãy hoàn toàn rồi, cho nên phải hồi phục cả tủy răng, giá của tủy răng cũng đã hai đến ba nghìn tệ, hơn nữa, hàm răng là thứ sẽ theo cô suốt đời đấy, tôi khuyên cô đừng nên ham rẻ, lỡ mà có xảy ra chuyện gì sẽ làm hư hại đến chân răng, đến khi cô nhập viện thì còn phiền phức hơn nữa, người cũng phải chịu tội, chi bằng làm thì làm cho trọn cô ạ…”
Nói đến câu cuối, bác sĩ nha khoa đã không còn nói nổi nữa, bởi vì nhiệt độ trong phòng đã giảm đi rất nhiều, khuôn mặt của cô gái tóc dài này trở nên nghiêm trọng, giống như một bức họa màu đen đang hiện hữu vậy, chỉ thấy cô đưa tay đặt lên vành môi, nhăn nhó lầm bầm: “Sớm biết như vầy thì lúc ăn bánh tôi đã cẩn thận hơn rồi.”
Bác sĩ nha khoa cạn lời, thầm nghĩ: “Thiệt luôn? Ăn cái bánh thôi mà cũng gãy nguyên cây răng? Cái bánh đó làm từ thép hay sao dị?”
Cố Phi Âm muốn hối hận cũng không kịp, lúc này cô càng thấy cảm kích hai người tốt bụng là Tưởng Long với Tất Hằng, nếu như không phải họ ra tay giúp đỡ, cũng không biết cô phải rụng thêm bao nhiêu chiếc răng quý báu này nữa, bởi vì bây giờ cô đâu có mua nổi một chiếc răng, mà công việc thì…
“Thế tạm thời tôi không lắp răng cửa nữa, có cách nào tìm đại một chiếc răng để đắp vào đỡ không, cho dù không giống lắm, nhưng người khác nhìn thấy tôi có đầy đủ răng, sẽ không bị ảnh hưởng đến ngoại hình chẳng hạn… Tôi nói thế bác sĩ có hiểu không? Tôi không muốn người ta thấy tôi không có răng cửa, loại nào cũng được, chỉ cần rẻ là được.”
“... Rẻ nhất cũng… tầm hai ba trăm tệ.”
“... Hết cách rồi, vậy thì cô gắn giá đó giúp tôi nhé.”
……
Sau khi Cố Phi Âm sửa răng xong, rời khỏi bệnh viện thì trời cũng đã sập tối, cô đi đến sạp bán cơm nơi dòng người đang xếp hàng trước cửa bệnh viện, gió lạnh buốt giá, quét đến nỗi cả người run cầm cập.
Bà chủ tiệm cơm nhìn thấy cô gái tóc dài lúc trưa lại đến mua cơm, cô đứng đực ở đó xếp hàng, giống y hệt lúc trưa vậy, những người đứng trước sau trái phải cạnh cô đều né cô ra ba mét, cô ấy cứ trưng bộ mặt trắng toát, nhìn cũng thấy bình thường thôi, chính là đôi mắt âm u đó nhìn hơi rợn người một chút, nhất là khi cô cong môi lên cười… Bà chủ run tay cứ nhét cơm đầy hộp, sau đó từ bộ mặt quỷ dị kia lộ ra vẻ mãn nguyện và cảm kích là sao? Haiz, chắc là bệnh nặng quá với lại nghèo đi, cho nên nhìn cả người cô ấy cứ âm u không có sức sống.
Bà chủ tiệm cơm lại đưa mắt lên nhìn lần nữa, quả nhiên cô gái đó đã ngồi xổm trong một góc để dùng bữa rồi.
Ôi… Thật đáng thương mà. Chưa kịp than thở xong, cô gái tóc dài bên đó liền ngoảnh mặt sang nhìn bà, đôi mắt đen thui, rồi nụ cười đó nữa, bà còn nghe thấy cô cười lên hai tiếng: “Hí hí”.
Bà chủ liền giật bắn người, vội vàng quay mặt đi.
Cố Phi Âm cảm thán vì bà chủ tiệm cơm này quá tốt bụng, thế là không chỉ cơm trưa, mà cơm tối cũng có thể đến đây ăn rồi.
Cô đang mãn nguyện ngồi ở đó dùng bữa, người đàn ông lúc trưa bò đến bên cạnh cô lại xuất hiện, vừa bò vừa khóc, máu từ đôi chân bị mất cứ chảy mãi không ngừng, thầy lầy cả đoạn đường. Ngay lúc này cùng hắn xuất hiện còn có một con quỷ nữ áo đỏ, con quỷ nữ đó bay ở giữa không trung, giống kiểu lấy tai họa làm thú vui, ngồi không xem kịch vậy.
Cố Phi Âm đưa mắt lên nhìn, phát hiện người đàn ông đó đang đuổi theo một nam một nữ, đó là một người phụ nữ đang mang thai, người đỡ bên cạnh chắc là chồng của cô ta, đợi khi họ lên xe đi mất, người đàn ông lê lết trên đường vẫn cứ đuổi theo, trong miệng còn phát ra những tiếng gào thảm thiết. Quỷ nữ áo đỏ nhìn thấy liền cười thất thanh, hắn càng gào thì nó càng cười khoái lạc.
Cố Phi Âm thấy quỷ nữ áo đỏ cứ lượn tới lượn lui, bất giác lại cảm thấy ngưỡng mộ, cô nhớ lại lúc trước cô cũng bay lượn lờ như thế, muốn đi đâu chỉ cần bay một phát là đến nơi, đâu như bây giờ chỉ có thể sử dụng đôi chân để di chuyển, vừa mệt vừa đau còn cứng nhắc nữa, đương nhiên không có răng cũng không phải là chuyện nghiêm trọng gì…