Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đầu tiên Cố Phi Âm thấy chị gái hàng xóm kích động như vậy, nhảy một phát cao đến mười mét, đâm xuyên qua hai cái trần nhà, đầu bị đâm lủng một lỗ to, máu chảy đầm đìa!

Cô ấy ngây ra, sao… sao lại kích động vậy chứ?

Cô ấy biết rằng cái thứ này không dễ mượn, nhưng không nghĩ đến phản ứng của chị gái hàng xóm lại dữ dội thế, có thể đâm thủng ra hai cái lỗ lớn, không cho mượn thì nói một tiếng là được mà, cô đâu phải là không hiểu chuyện đâu, cũng đâu phải không cho là đi cướp, không cần phải căng đến thế?

“Không mượn nữa, tôi không mượn nữa, chị đừng có kích động!” Chỗ cô ấy ở vốn dĩ gió lùa bốn bề rồi, nếu như trần nhà lại bị hỏng hóc thêm, thì những ngày sắp tới là toang thật luôn còn gì…

Khó lắm mới trấn an được sự kích động của chị gái hàng xóm, Cố Phi Âm thở phào, nhưng cô ấy vẫn không buông bỏ ý nghĩ muốn có một cái quan tài, cho dù có ra sao thì cái quan tài này phải là loại chống được mưa gió bão tuyết cô mới chịu!

Không mượn được quan tài của cô gái nhà hàng xóm, cô ấy chỉ đành đi tìm bà lão, cô ấy vừa nghĩ tới thì tiếng sột soạt đã truyền đến bên tai, âm thanh đó vừa gấp vừa nhanh, nghe rất kích động, so với chị gái hàng xóm cũng không kém là bao.

Cố Phi Âm: ......

Có vẻ như đồ của bà lão này cũng không dễ mượn rồi.

Thôi bỏ đi, chỉ đành tìm cách khác chứ biết sao giờ.

Nếu đã mua không nổi, mà mượn cũng không xong, vậy thì cô chỉ có thể tự lực cánh sinh vậy, làm một cái quan tài cũng giản đơn lắm, cây trên núi rất nhiều, chặt vài cây lớn, tùy tiện gọt thành từng khối từng khối một, sau đó đóng mấy cái đinh lên là được rồi, cũng không cần đến kỹ thuật khó nhằn gì. Hơn nữa tự mình làm có thể nằm thoải mái hơn một chút, bỏ thêm ít ruột bông vào thì bao êm bao ấm luôn, chỉ nghĩ một chút thôi là cảm thấy sướng rơn người rồi.

Càng nghĩ càng thấy rất được luôn, Cố Phi Âm vội vàng đi tìm chị gái hàng xóm và bà lão, hẹn bọn họ buổi tối cùng nhau lên núi đi chặt hai cái cây lớn để làm quan tài. Ban ngày cô vẫn phải đi làm nên không đi được.

“Đúng rồi, buổi tối hai người có lẽ không có bận gì đúng không?”

“......” Hai con quỷ lặng im nhìn chằm chặp vào cô, như thể đang nhìn một thứ gì đó ghê gớm lắm vậy.

“Không có việc gì thì tốt.” Cố Phi Âm nhoẻn miệng cười, nói tiếp: “Vừa hay, nếu như lần trước hai người ăn mà chưa tiêu hóa, nhân lúc này ra ngoài đi lại một chút. Đợi tôi tan làm thì tới tìm tôi nha, tôi không cần quay về đây mà trực tiếp đi lên núi luôn.”

Chị gái hàng xóm và bà lão: “......”

Nói chung mọi chuyện cứ quyết định vậy đi.

Cố Phi Âm xuống lầu đi vào nhà vệ sinh rửa ráy một chút, trên đường đi làm ngang qua một tiệm bánh bao, mua hai cái bánh bao nhân thịt bò, cầm trên tay vừa đi vừa ăn. Bánh bao của tiệm này ngon thật, nhân nhiều vỏ mỏng, vỏ bánh đặc biệt dai, cắn một cái mùi hương nóng hổi tỏa ra bên ngoài, còn có nước sốt nồng đậm tràn ra…

Cô cảm thấy cô có thể ăn một lần mười cái còn được! Nhưng mà bánh bao rất đắt, một cái bánh bao thịt giá tới năm đồng, ăn hai cái đã không tốt lắm rồi, miễn cưỡng cũng no được tám chín phần là đủ.

Gần đây thành tích của nhà ma có dấu hiệu tăng vọt, biến hóa rõ ràng nhất là người chơi đến mở nắp quan tài càng ngày càng nhiều, lần nào mở đều hoảng sợ kêu gào lên, thậm chí là khóc lóc ỉ ôi, lúc đầu cô còn rất thấp thỏm, khách hàng phản ứng kịch liệt như vậy có phải nói cô làm chưa đủ tốt? Nhưng cấp trên nói cô làm rất rất tốt, cứ tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại.

Hơn nữa, chỗ họ vào vốn dĩ là nhà ma mà, phải la làng gào khóc mới là bình thường chứ, nếu cười ha hả như thế mới là bất thường nha.

Cô lập tức hiểu rõ, ở chỗ này la càng lớn tiếng, khóc càng dữ dội, mới là biểu hiện của sự hiệu quả. Thành tích rõ ràng đến thế, các nhân viên khác muốn vượt qua cô cũng rất khó.

Cố Phi Âm rất tự hào, là một nhân viên tiên tiến, cô nhất định sẽ cố gắng làm tốt hơn.

Quỷ nữ áo đỏ cũng chịu luôn, từ lúc cô gái tóc dài vào làm việc tại nhà ma thì lên đời hẳn, lên như diều gặp gió luôn chứ không đùa đâu.

Với lại nó cũng đã dần dần hiểu ra, vì sao Cố Phi Âm trông có vẻ dọa người như vậy, sau khi vào nhà ma càng dọa người hơn, nhất là trải qua sự việc của tối hôm qua, nó có thể cảm nhận rõ ràng sự biến hóa của cô ấy.

– Ngọn nguồn của những việc này đều là do cô ăn con quỷ hôm đó.

Con lệ quỷ không có danh tính bị nuốt trọng kia có lẽ đã giết rất nhiều người, hồn phách của nó trở nên đen thui chính là lệ khí. Lúc bị Cố Phi Âm ăn xong, mặc dù bên ngoài như thể không ảnh hưởng gì nhưng nó có thể cảm nhận được, trên người của Cố Phi Âm có khí tức của con quỷ đó tồn đọng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK