Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp theo sau đoạn đường này đích thực đã bình thường lại rất nhiều, thậm chí trên đường còn gặp được những chiếc xe khác, Tưởng Long kích động đến rơi nước mắt, hô hào lên rằng chị Cố ơi chị giỏi quá! Chị có phải là cao nhân đắc đạo mai danh ẩn tích không? Chị Cố chị chính là cứu tinh của chúng tôi đó huhuhu…

Bây giờ, hắn đã không còn cảm thấy sợ cô gái tóc dài này nữa, một tiếng chị hai tiếng chị gọi thân mật chưa kìa.

Cố Phi Âm ngồi ghế sau, bị khen đến choáng váng, khuôn mặt xanh xao liền ửng đỏ thấy rõ.

Tâm trạng của Tất Hằng cũng nhẹ nhõm đi không ít, nhìn thấy cô gái ở kính chiếu hậu cũng không sợ nữa, anh cười nói: “Cô Cố, đêm nay thật sự cảm ơn cô rất nhiều, nếu không thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Sau này nếu như cô cần giúp đỡ gì thì cứ đến tìm tôi nhé!”

Tưởng Long cũng nhoi trời nhoi đất, bốc phét đủ điều. Đúng thật là cô gái tóc dài có hơi đáng sợ, quỷ dị một tí, nhưng đại khái chính là cao nhân đi, cao nhân vốn dĩ đặc biệt mà, có đơn thân độc mã cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận đâu.

Tất Hằng đột nhiên lên tiếng: “Cô Cố, cô nói trên người chúng tôi có âm khí, cho nên mới luôn gặp phải những thứ đó sao?”

Tưởng Long trầm tư nói: “Đúng vậy đó, nếu như không gặp phải chuyện đêm nay thì tôi cũng chả tin thế giới này có ma quỷ thật đâu!”

Tất Hằng híp mắt nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy Cố Phi Âm đang dùng đôi mắt đen láy nhìn anh và nói: "Đúng vậy, âm khí và âm khí có thể hấp dẫn lẫn nhau, bọn chúng đương nhiên sẽ lôi kéo nhau về hướng âm khí tụ tập nhiều nhất. Hai người đã bị chúng ảnh hưởng đến, dương khí cũng trở nên thấp hẳn đi, bởi thế mới có thể thấy được những hồn phách mà người thường không nhìn ra."

Tất Hằng và Tưởng Long như nhận ra được đại ngộ, ra là thế, hèn gì.

Chỉ là đại ngộ này vừa nhận ra không được bao lâu, khuôn mặt đang thả lỏng của Tất Hằng dần trở nên cứng đờ, ngay đến cả nụ cười trên mặt của Tưởng Long cũng từ từ biến mất và trở nên căng thẳng…

Hắn nhìn sang Tất Hằng, Tất Hằng cũng nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt rùng mình.

m khí sẽ hướng đến nơi tụ tập âm khí nhiều nhất, nếu câu này là thật… vậy thì lần đầu tiên họ gặp phải quỷ đả tường chính là cô gái tóc dài này còn gì nữa.

Tất Hằng lại lần nữa nhìn về kính chiếu hậu, vừa hay đối mặt với ánh mắt của Cố Phi Âm, cô cong khóe môi lên, lộ ra một nụ cười thật thà chất phát.

Cho dù cô gái tóc dài không phải là quỷ nhưng chắc chắn cô cũng không phải người bình thường, hoặc có thể là một thứ gì đó…

Tất Hằng không dám khẳng định, Tưởng Long cũng bắt đầu hoang mang, đương nhiên họ không dám hỏi gì nhiều, chỉ sợ đụng phải những thứ cấm kỵ, lại vẽ thêm chuyện nữa. Chuyện cấp bách bây giờ chính là về nhà an toàn, những chuyện mà không nên biết tốt nhất đừng truy cứu đến cùng.

Con người á, không nên tự đi vào chỗ chết.

Trước giờ lớn gan lớn mật như Tất Hằng và Tưởng Long, hiếm khi thấy họ khiêm nhường.

Đoạn đường sau đó, trong xe đã yên lặng hơn hẳn. Tất Hằng chỉ chuyên tâm lái xe, Tưởng Long buồn ngủ đến híp mắt cũng không dám ngủ, chỉ sợ khi mở mắt ra lại đến một nơi kỳ lạ nào nữa, đương nhiên cũng không dám tùy tiện trò chuyện với cô gái tóc dài, lúc họ ghé vào đổ xăng, hận không được muốn bưng hết cả cây xăng lên xe.

Khi sắp đến thành phố A cũng đã là ban ngày rồi, chỉ là đoạn đường hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng họ lại phải tốn cả một đêm dài đằng đẵng mới thoát ra được. Giây phút họ thấy được mặt trời mọc, Tất Hằng và Tưởng Long nhịn không được xúc động rơi nước mắt, xém chút nữa là ôm nhau khóc rồi, chưa bao giờ họ cảm thấy ông mặt trời mà ngày nào họ cũng gặp lại thân thiết và dễ thương đến thế.

Đương nhiên họ cũng không quên cô gái ngồi ở ghế sau, lúc này cô đang nghiêng mặt nhìn ra phía bên ngoài, nhưng lạ thay, khuôn mặt trắng bệch lại lộ ra một chút ngạc nhiên? Giống như lần đầu tiên trông thấy những thứ hay ho lắm vậy. Những thứ đó chẳng qua chỉ là những tòa nhà cao tầng, xe hơi chạy đầy đường chứ có gì đặc biệt đâu.

Chắc là do ánh sáng mặt trời cộng thêm trên đường có nhiều người, thế giới loài người thân thuộc này đã đem đến cho họ cảm giác an toàn, khác với sự căng thẳng tột độ đêm qua, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

"Xin hỏi anh đã nhớ ra Mộ Sơn nằm ở đâu chưa?" Giọng nói của cô đột nhiên truyền đến từ phía sau, giọng nói u ám kích thích màng nhĩ trong sương sớm, khiến Tưởng Long và Tất Hằng lập tức hoàn hồn, cũng không biết từ khi nào cô không nhìn ra cửa sổ nữa, mà đưa ánh mắt dán chặt lên người của Tất Hằng.

Tất Hằng thầm nghĩ: "Mộ Sơn gì gì đó… làm sao mà mình nhớ được chứ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK