Cố Phi Âm vui vẻ quay về tòa nhà bỏ hoang, cô rất mong chờ cuộc hẹn ngày mai, không ngờ cô lại may mắn thế, không chỉ được ăn lẩu, còn được nhận quà nữa! Những thứ chai lọ cô có nhiều rồi không cần nữa đâu, tuy cho cô tiền nhưng cũng đã quyên góp hơn một nửa, mà có còn hơn không, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, trước giờ cô đâu có chê tiền bao giờ. Cứ đà này, chắc là cô có thể sắp lịch ăn lẩu cho năm sau rồi, đến khi ấy lại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.