Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Phi Âm càng đen mặt hơn, cô không ngờ chỉ vì một chiếc răng cửa cũng có thể khiến cô mất việc, cô cứ tưởng chuyện này chỉ đơn giản là thiếu răng cửa ăn uống sẽ không tiện mà thôi, chứ có gì to tát đâu, bây giờ còn liên lụy đến công việc, vậy thì phải nghiêm túc xử lý chuyện này thôi, cô lịch sự trả lời: “Được thôi, tôi sẽ đi hỏi xem.”

Tổ trưởng tổ truyền thông tờ rơi lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy Cố Phi Âm vừa quay đi, bản thân cũng mau chóng rời đi chứ không dám nán lại nữa.

Công việc ở tiệm mì được bao ăn bao ở, Cố Phi Âm cứ tưởng bản thân siêng năng một chút, để dành một ít tiền lộ phí, ai mà ngờ được đến ngày thứ ba liền bị cho thôi việc, đừng nói tới công việc phát tờ rơi cũng không còn, bây giờ đến cả chuyện ăn uống cũng là một vấn đề nan giải.

Ăn uống cô ấy còn có thể qua loa cho xong một bữa, không để bụng đói là được, còn chỗ ở thì hơi rắc rối đây, khách sạn rẻ nhất cũng tầm vài trăm tệ, mướn phòng thì phải hơn cả ngàn mới đủ! Cô làm sao mà nỡ chi khoản tiền đó chứ, cho nên khi vừa đặt chân đến chỗ này đã lén lút trốn vào tòa nhà hoang mục nát đang xây dở, cô nghĩ trước tiên nên hỏi thăm rõ ràng xem Mộ Sơn rốt cuộc là ở đâu, tiết kiệm hết mức khoản tiền mình đang có, như thế cô sẽ đủ tiền để đón xe về nhà rồi, nơi cô ở chính là ở dưới huyệt, trong huyệt có vô số của cải dành dụm biết bao nhiêu năm, cũng không cần phải mướn nhà nữa, ai nhè hỏi bao nhiêu người cũng không ai biết Mộ Sơn nằm đâu, đến cả bản đồ cũng không có ghi chép luôn!

Kế hoạch của cô lụi tàn, cũng không thể nằm không chờ chết, chỉ đành kiếm việc nào bao ăn bao ở để sống qua ngày thôi.

Tiếc rằng yêu cầu công việc của loài người quá cao, cô lại quay về là một người thất nghiệp, còn phải tốn tiền để làm răng, cũng không biết có đắt không, nếu không thì khó mà kiếm được việc lắm, có làm sao thì vẫn phải sống qua ngày mà.

Đến tối cô trùm chiếc chăn bông tá túc trong tòa nhà bỏ hoang đó, chiếc chăn bông này do cô tốn 50 tệ mua ở tạp hóa bên đường, thế là tiền lương một ngày đã tiêu tán, nhưng cũng ổn áp lắm, không bị lạnh đầu là được, có cái hàng xóm kế bên cứ đùng đùng cả đêm, vừa chạy vừa nhảy, mãi đến rạng sáng mới chịu ngưng. Dù sao cô cũng là người mới dọn tới, cho nên hơi ngại không dám lên tiếng bảo hàng xóm im lặng một chút.

Trời chưa sáng hoàn toàn thì cô đã thức, rửa mặt sạch sẽ, rồi ghé vào tiệm bánh bao mua hai cái bánh nhân thịt xong đi thẳng đến bệnh viện cho kịp giờ.

Đợi khi cô đến được bệnh viện thì xém chút nữa bị biển người làm cho sốc lắm, khó khăn lắm mới chen vào được, xếp hàng hai tiếng mới đến số của mình, xếp số cũng xếp đến chiều luôn, cô lại được một phen trải nghiệm về đời sống của con người gian khổ đến nhường nào, cuộc sống thật không dễ dàng mà, sắc mặt của cô cũng trầm xuống không ít.

Trước cổng bệnh viện có rất nhiều hàng quán bán cơm trưa, cứ một hộp là mười tệ, cơm trắng còn có thể lấy nhiều hơn chút. Bà chủ tiệm cơm cũng tốt bụng lắm, nhét cơm đầy hộp cho cô luôn, Cố Phi Âm nhìn bà cong khóe môi lên cười mỉm chi, lộ ra một nét cảm kích… Bây giờ cô đã nhận thức được, không có răng cửa thì không nên cười lộ ra như ban đầu.

Bà chủ tiệm cơm liền rùng mình, nhìn thấy nụ cười miễn cưỡng của cô gái tóc dài này nó kỳ quái quá, giống kiểu không còn niềm tin vào cuộc sống vậy, chắc là bị bệnh nan y rồi, thế là tay bà run run, lại ép thêm miếng cơm vào hộp cho cô.

Cố Phi Âm cảm động vô cùng, quyết định từ nay về sau mỗi ngày đều đến nơi này ăn cơm trưa, dù sao giá thành cùng với ưu đãi cũng hơn hẳn những tiệm khác.

Mãi cho đến khi Cố Phi Âm cầm hộp cơm đi khuất bóng rồi thì sạp cơm của bà chủ mới bắt đầu đông khách trở lại.

Cố Phi Âm cầm lấy hộp cơm, định tìm một băng ghế nào đó có thể ngồi xuống dễ ăn hơn, thế mà ngay đến những vòm hoa bên ngoài đều đã ngồi chật kín, hết cách, cô chỉ đành tìm một góc tường để ngồi xổm xuống mà ăn, tiếc là cô vừa bước đến thì đã có người muốn giành chỗ với cô rồi.

Một người đàn ông bò đến bên cạnh cô mà khóc, máu mắt chảy như vòi nước, xém chút làm ướt hết cả đôi giày vải mới mua của cô rồi… Cô không muốn mang chiếc giày vải ướt nhẹp thêm lần nào nữa đâu!

Cô cẩn thận nhích sang một chút, nhường nhịn xíu cho rồi, cô cũng ngại bảo người đàn ông cạnh chân mình đừng khóc nữa, sợ hắn đau lòng, huống hồ chi hắn còn không có đôi chân, vẫn là không chấp nhất với người tàn tật thì hơn.

Sau khi Cố Phi Âm ăn xong hộp cơm liền mau chóng đứng dậy để nhường đất trống cho những người khác, rồi bước thẳng đến nha khoa xếp số.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK