Đại Béo cắn răng, chậc một tiếng rồi đáp: "Đúng thế đấy, trước đó em cũng gặp qua cô ta, cổ cũng đâu có đuổi theo đến tận đây đâu, sao mà anh vừa gặp là cổ theo tới cửa luôn rồi? Có phải anh đã nổi máu dê đắc tội với người ta rồi… không?”
Lão Nhị tức muốn điên người, cáu gắt nói: “Con mẹ nó bây nói cái lồng quề gì vậy, tao có nổi máu dê thì cũng phải tiết chế lại, đâu phải ai tao cũng dám làm càn chứ! Huống hồ…” Lão Nhị nghĩ thầm, cô gái tóc dài đó nhìn đáng sợ như vậy, hắn nhìn còn muốn rụng rời tay chân, làm gì mà còn tâm trí có suy nghĩ khác nữa!
Lão Tứ: “Ai mà biết được anh nghĩ gì, anh cũng đâu phải không làm qua…”
Nhìn thấy hai người đó sắp sửa cãi nhau, Đại Béo liền ngăn lại nói: “Thôi được rồi đừng có ồn nữa, việc quan trọng trước mắt chính là phải vượt qua ải này rồi tính đi, sáng sớm ngày mai phải đi lấy tiền mà bây giờ còn lục đục nội bộ, có muốn lấy tiền nữa hay không?”
Năm nghìn vạn không phải là con số nhỏ, có được số tiền này, muốn làm gì, mua gì mà chả được, chỉ cần có tiền rồi, cái chó gì mà không có được chứ!
Vừa dứt lời, lão Nhị và lão Tứ quả nhiên bình tĩnh lại, đem tâm tư trong lòng đều dẹp sang một bên hết.
……?
Là sao? Chuyện gì vậy? “Cô ta” là ai?
Tô Địch đang nằm trên sàn nghe không hiểu gì sất, càng không hiểu tình huống bây giờ đang như nào, ba người đó có thể chính là bọn bắt cóc đã trói anh, nhưng họ lại cùng anh dồn vào một căn phòng, dường như không phải là vì canh chừng anh đâu? Họ đang kiêng dè thứ gì? Thậm chí còn dẫn đến lục đục nội bộ? “Cô ta” trong miệng bọn chúng… không lẽ là người vừa gõ cửa lúc nãy sao?
Thật ra từ sớm khi Tô Địch nghe tiếng gõ cửa thì anh đã muốn hét lên cầu cứu, nhưng trong miệng lại bị nhét miếng vải to đùng, tay chân thì bị trói chặt, cổ họng thì khô rát, căn bản là không phát ra được tiếng, mà đám người này cảnh giác vô cùng, cắt đứt hết khả năng cầu cứu của anh — Huống hồ chi ba người đó đang ở phía sau anh, chỉ cần anh có động tĩnh gì, rất nhanh họ sẽ phát hiện ra thôi, sau đó họ sẽ dùng đủ mọi cách để chế ngự, khiến cho anh không dám manh động, nhưng anh sốt ruột lắm, chỉ đành chờ thời cơ để thoát thân thôi chứ biết sao giờ.
Nhưng anh không ngờ rằng, ba tên bắt cóc này không chỉ lục đục nội bộ, càng không ai thèm đếm xỉa đến anh, thậm chí còn không nhận ra anh đã tỉnh từ nãy giờ rồi.
Đây đúng thật là cho anh một cơ hội để nghĩ kế.
Anh híp mắt lại, lén quan sát ba người đàn ông ở góc tường, có thể nhận biết sơ qua về thể trạng của chúng, anh cũng biết rằng thân hình của chúng rất cường tráng, đều là những người xuất thân làm việc nặng nhọc, thể chất như vậy thì quá tốt rồi, chúng đang ngồi xổm trên những tảng đá đằng kia — không cần nghĩ cũng biết anh đánh không lại bọn chúng rồi, mà bản thân thì bị trói như đòn bánh tét vậy, e là chưa chạy được bao xa thì sẽ bị bắt lại ngay thôi. Mà anh cảm thấy đầu óc của anh càng lúc càng mềm nhũn ra, khi thì thấy lạnh, lúc thì thấy nóng, có lẽ anh đã sốt rồi.
Tiếng gõ cửa đã ngừng, nhưng anh không nghe được tiếng bước chân rời khỏi, nhịn không được có chút sốt ruột, anh lo sợ nếu lỡ mất cơ hội này thì khó mà có thêm cơ hội lần nữa!
Anh bắt đầu vùng vẫy, rống cổ họng lên cầu cứu: “Ưm… ưmmm — Cứu mạng!”
Ai ngờ anh vừa mới gào lên thì mấy người đàn ông bên cạnh đã ập đến, giữ chặt cơ thể anh, đưa tay nhét miếng vải vào sâu hơn.
Bàn tay bọn chúng thô kệch, ngón tay còn dính mùi thuốc lá với bùn đất, đang giữ chặt lấy miệng của Tô Địch, sức như sức trâu vậy á, Tô Địch cảm thấy anh không tài nào hít thở được nữa, anh vô thức cảm nhận được, có lẽ anh sẽ phải chôn thân nơi này rồi…
Nhưng anh chỉ mới 25 tuổi thôi, tương lai đang rộng mở, anh còn biết bao nhiêu chỗ chưa được đi, còn có rất nhiều thứ anh chưa được thử, biết bao nhiêu mơ ước chưa được thực hiện, quan trọng hơn chính là… anh còn chưa báo hiếu cho ba mẹ, sao anh có thể chết ở nơi này được? Nếu như anh chết… vậy thì ba mẹ anh sẽ đau lòng biết bao…
Tô Địch không muốn chết, càng không muốn chết bất đắc kỳ tử ở nơi quỷ quái này! Anh liều mình vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì bàn tay đó càng ấn chặt hơn, chính ngay lúc anh tưởng chừng như tuyệt vọng, cũng may Đại Béo đã kịp thời ngăn cản, nhắc nhở Lão Nhị nhẹ tay một chút, đừng có làm chết người, thì Lão Nhị mới phản ứng lại, buông lỏng lực tay, có như thế mới giữ được một mạng của Tô Địch.
Mồ hôi trên trán của hai người đó tuôn ra, đôi mắt khủng hoảng nhìn xung quanh, đôi tai đang lắng nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, không còn tiếng gõ cửa, cũng không còn bất cứ âm thanh kỳ lạ nào, qua một hồi lâu, bởi vì bọn chúng giữ một tư thế xém chút nữa biến thành tượng đá rồi, nhưng động tĩnh ở bên ngoài vẫn im ắng.