Lão Nhị chưa gặp qua, đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi rồi, tuy cũng có chút chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Tà môn cái khỉ mốc, nghe là biết mày nhìn nhầm rồi, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ!?” Rồi lão Nhị hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Nếu thật sự có ma thì người phải kiếm chính là tao, mày thấy tao bây giờ không phải sống sờ sờ đây sao? Đừng có tự hù dọa bản thân, có còn muốn lấy tiền nữa không?”
Năm nghìn vạn là một con số rất lớn, chỉ cần kiếm được số tiền này, mỗi người có thể chia được tận một nghìn vạn tệ, đến lúc đó vượt biên sang nước ngoài, sợ gì không có ngày tháng an nhàn để sống chứ!
Nói như thế, vốn dĩ đang sợ hãi bọn chúng liền tự trấn an mình bình tĩnh lại không ít, trên thế giới này không thể nào có ma quỷ hiện hữu được, là do bọn chúng hoa mắt mà thôi.
Lão Nhị sợ hai thằng đần này sẽ làm hỏng chuyện, nói: “Tụi mày đi ra sau trông nó cho kỹ đi, đừng có để nó xổng mất, tao canh ở đằng trước cho.”
Đại Béo và lão Tứ chỉ đành đi ra phía sau, để lại lão Nhị ở nhà trước, hắn ngồi trên tảng đá uống vài ngụm rượu, ăn thêm vài miếng khô bò trong tô mì cay dở dang, thật ra thì hắn có chút bất an, Đại Béo nói nhìn thấy người, lỡ như thật sự có người đến và phát hiện được bọn chúng…
Nghĩ tới đây, hắn càng thấy không an tâm, sau đó nốc thêm ly rượu, cầm đèn pin đi ra phía trước dạo một vòng.
Hắn đi về hướng của Đại Béo và lão Tứ vừa nói, nhưng hắn không hề nghe được tiếng “bặt bặt” kỳ lạ gì, chứ đừng nói là bóng người ở đây, căn bản là cái gì cũng không có, xem ra bọn chúng hoa mắt thật rồi. Hắn bắt đầu thấy yên tâm hơn, cầm theo đèn pin rồi quay về, chính vào lúc hắn chuẩn bị bước vào nhà, đột nhiên từ phía sau truyền đến âm thành kỳ lạ, trong mơ hồ, âm thanh đó không phát ra từ hướng của hắn vừa đi.
Hắn lắng tai nghe, “Bặt… bặt… bặt…”
Hình như nó phát ra từ phía chính diện của ngôi nhà, âm thanh này giống hệt như Đại Béo và lão Tứ vừa miêu tả, như thể đang cố hết sức để chặt cái gì đó vậy, âm thanh lơ lửng trên núi vắng, bởi vì quá đỗi đột ngột, cho nên càng nghe càng cảm thấy quỷ dị.
Khoan đã, Đại Béo và lão Tứ nói âm thanh đó rõ ràng truyền ra từ phía sau nhà mà? Sao bây giờ nó lại chạy về phía trước rồi?...
Lão Nhị gan lớn, bản thân cũng rất có chủ kiến, đám người bọn chúng đều nhờ hắn mới tụ họp lại, bây giờ vừa phát hiện ra dị thường, đương nhiên không thể biết mà làm ngơ được rồi, lúc này đang là thời khắc quan trọng, sao có thể buông lỏng cảnh giác được? Thế là không suy nghĩ nhiều hắn cầm đèn pin lần theo hướng âm thanh đó.
Hắn không tin trên đời này có ma, nếu thật sự có thì sao lại không thấy tụi nó tìm hắn báo thù cơ chứ?
Càng đến gần thì tiếng “bặt bặt” càng rõ hơn, giống như âm thanh dùng rìu để chặt gì đó vậy.
“Bặt — Bặt — Bặt —!”
Lão Nhị không tin tà, nhếch mép cười lạnh, hắn cũng muốn xem thử đứa nào dám giả thần giả quỷ ở đây! Chính ngay lúc hắn sắp lại gần, đột nhiên phát hiện âm thanh đó đã im bặt! Lão Nhị chấn kinh trong lòng, đây là bị phát hiện rồi sao? Ngay lập tức hắn hô to: “Ai đang ở đó? Còn giả thần giả quỷ, đừng có diễn nữa, tao đã thấy mày rồi, còn không mau cút ra đây cho tao!”
Hắn cầm đèn pin chiếu loạn xạ, ánh sáng chói lóa soi khắp nơi, nhưng lại không có đến một bóng người nào, gió lạnh bắt đầu thổi đến xào xạc, thổi xuống từ lớp tuyết trên cây, một chiếc lá rơi xuống chạm lên mặt của hắn, lạnh đến nỗi rùng mình buốt giá.
Lão Nhị tằng hắng hừ một tiếng, lớn giọng nói: “Ra đây! Đừng trốn nữa! Tao nhìn thấy mày rồi!”
Không gian trong rừng yên ắng khá lâu, bóng cây trùng điệp, giống như những con quái thú đang nhe nanh múa vuốt.
nanh múa vuốt.
Chính ngay lúc lão Nhị đang nghi hoặc, đột nhiên hắn nhìn thấy bóng lưng của một cô gái ở phía sau gốc cây!? Hắn dụi mắt nhìn kỹ, chỉ thấy cô nghiêng đầu sang một bên, mái tóc vừa dài vừa thẳng, che hết nửa khuôn mặt, trong mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy được vẻ mặt trắng bệch của cô, lúc này cơ thể cô đang quỷ dị lơ lửng trong không trung, lượn lờ, lượn lờ…
Chân không chạm đất? Cái gì mới có thể chân không chạm đất vậy?
Trong đầu lão Nhị như muốn tê liệt, kinh hãi tột độ, chân bủn rủn, bao nhiêu dũng khí trước đó đều hóa thành tro bụi, lắp bắp nói: “Cô, cô… cô là ai! Tại sao lại xuất hiện ở đây!”
“......”
Cô ta chỉ cúi đầu, không nói lời nào.
Lão Nhị lại cố tình hét thêm lần nữa: “Rốt cuộc cô tới đây làm gì!?”
“......”
Chần chừ một lúc, lão Nhị lại nạt: “Nói mau! Không thôi tôi báo cảnh sát bắt cô đó!”
Nhưng chỉ nghe cô gái cúi đầu quỷ dị đó mở miệng, giọng nói thút thít nói: “Tôi lạnh quá, tôi đến để đóng cái quan tài cho tôi.”