Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm tinh mơ khi Cố Phi Âm tỉnh giấc, cô liền giật bắn người vì thấy hai con quỷ đứng hai bên giường của cô, ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chặp vào cô, họ không biết chớp mắt, cứ đứng đó nhìn cô trân trân vậy đó.

Cố Phi Âm: “......”

Cô gãi gãi đầu, ngáp một cái rồi hỏi: “Sao nữa rồi?”

Trạng thái của hai con quỷ nhìn khỏe khoắn lắm, giống như vừa chén một bữa no nê chưa kịp tiêu hóa vậy, oán khí trong họ tăng trưởng lên rất nhiều, giống như sắp nổ tung luôn rồi, cô dùng mũi ngửi thử, mùi vị quen thuộc này khiến cô ngưỡng mộ, rồi cô nói tiếp: “Khiếp, hai người nuốt hết oán khí của thằng bé đó rồi à?”

Hai con quỷ đó dùng vẻ vô cảm gật gật đầu, bây giờ có chút không tiêu, toàn thân no nóc khó chịu vô cùng.

“Thế thì hai người vận động để tiêu hóa đi chứ, nhìn tôi làm gì?”

Bà lão và chị gái hàng xóm: “......”

Họ vẫn cứ đứng ở đó nhìn cô chằm chặp, một lúc sau mạnh ai nấy giải tán, để lại hai bóng lưng có chút không vui thì phải.

Cố Phi Âm cũng thấy quái lạ lắm, không lẽ họ còn muốn nôn ra để cô ăn lại hay gì? Như vậy thì gớm quá rồi có được không?

Trận pháp sự vừa xong, Đào Lập Chí cuối cùng cũng an tâm đi rất nhiều, đương nhiên cũng không quên mua cả đống bùa chú trấn quỷ từ gã đạo sĩ đó, dán đầy khắp căn phòng, đến cả cửa sổ cửa phòng đều dán kín, chưa hết, hắn còn uống hết cả ly nước bùa luôn, rồi hắn lên tiếng: “Như thế thì mấy thứ đó sẽ không đến tìm mình rồi đúng không? Ba mẹ còn nhìn con làm gì, mau uống đi ạ, mợ với anh họ cũng mau uống luôn đi!”

Mọi người: “......”

Ánh mắt của ba Đào đơ ra, mẹ Đào một bên nói một bên lau nước mắt: "Mẹ biết rồi…", rồi lén lút quay sang mẹ con Tất Hằng cầu cứu, bảo họ tìm giúp bác sĩ tâm lý đến xem thế nào, có phải con trai bà sốt đến thần kinh rồi không, cứ nói nhảm miết thôi, rồi bà kéo tay mẹ Tất Hằng nói tiếp: “Vẫn là Tiểu Hằng nhà chị hiểu chuyện mà, chị xem con em đi, vì trốn tránh trách nhiệm, kỹ thuật làm trò càng lúc càng cao tay. Chẳng phải chỉ là trốn tiết nên ăn đòn thôi sao? Có cần phải liều mạng diễn đến thế không cơ chứ?”

Mẹ Tất Hằng thầm nghĩ: “Vậy thì phải khiến hai người thất vọng rồi.”

Tất Hằng cũng cạn lời lắm, anh nhìn bộ dạng của Đào Lập Chí ngoại trừ suy nhược ra thì cũng không có điểm nào kỳ lạ lắm, tuy tinh thần có chút hoảng loạn, nhưng về tinh lực thì không giống với những người sắp chết vậy.

Vị đạo sĩ kia vừa rời khỏi không lâu, Tất Hằng liền dẫn vào một vị đạo sĩ tầm bốn, năm mươi tuổi đến, mẹ Đào thắc mắc không biết ông ta là ai? Đến đây để làm gì? Chắc không phải thăm bệnh đâu đúng không? Chẳng qua chỉ là bệnh vặt thôi mà…

Và rồi Tất Hằng lên tiếng: “Vị đại sư này lợi hại lắm, để ông ấy xem thử rốt cuộc Tiểu Chí đã trúng phải tà gì.”

Ba mẹ Đào cùng mẹ Tất Hằng: “......”

Đào Lập Chí nghe thế liền vội vàng nói: “Mau mời vào!”

……

Từ khi xảy ra sự kiện linh dị hôm trước, Tất Hằng đã đặc biệt điều tra rất nhiều tư liệu liên quan đến ma quỷ, cũng đã đi hỏi thăm và đích thân chào hỏi một số vị đại sư trong phương diện này, hy vọng họ có thể giúp Đào Lập Chí tìm ra ngọn nguồn của âm khí đó.

Nhưng mấu chốt chính là muốn làm rõ sự việc rốt cuộc do người làm hay chỉ là sự trùng hợp.

Chỉ tiếc là đến bây giờ vẫn chưa điều tra được nguyên nhân kết quả, đến cả ngọn nguồn của âm khí cũng không có một chút manh mối gì. Nếu thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn thì còn may, những chuyện này phải cẩn trọng thì hơn.

Ngoài ra, anh còn nhờ người tìm qua Mộ Sơn, đáng tiếc đến tận bây giờ cũng không có hồi âm, địa danh này giống như từ trên trời rơi xuống vậy, đương nhiên cũng không thể loại trừ rằng Mộ Sơn quá nhỏ đi, Hoa Hạ lớn đến thế, muốn tìm một địa danh không được ghi lục trên bản đồ đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Lần này Đào Lập Chí xảy ra chuyện như vậy, nếu là lúc trước thì anh chắc chắn sẽ nhận định rằng hắn ta sốt đến hồ đồ luôn rồi, nhưng giờ đây không thể không xem trọng, bởi vì e rằng Đào Lập Chí đã gặp phải khách quý rồi, những chuyện này tà môn đến thế, không xử lý kịp thời thì ai mà biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Cho nên anh đã đích thân mời Trương đại sư đến xem thử.

……

Hôm nay Cố Phi Âm đi làm xém chút nữa đã rút mình thành con chim cút rồi, thứ cô sợ nhất chính là phải đối mặt với chủ quản, đương nhiên càng sợ chủ quản nhìn cô, chỉ cần nhìn cũng đủ biết thành tích của cô tụt hậu cỡ nào rồi, nếu như lại bị đuổi việc chắc là đến cơm hộp cô cũng ăn không nổi nữa quá…

Bộ dạng này, giống như lúc đi học, thầy cô kiểm tra miệng đầu tiết vậy đó.

Đương nhiên cô cũng không quên thỉnh giáo chú thỏ, rằng bản thân nên làm thế nào mới để đám trẻ con thích mình, chú thỏ nhìn cô gái âm trầm trước mặt, do dự đáp: “... Đây chắc là do trời sinh ra đã thế, tính cách của tôi từ nhỏ đã khiến đám con nít thích thú lắm.”

“Này là bẩm sinh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK