Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Nhị và Đại Béo mượn ánh sáng le lói mơ hồ, đưa mắt nhìn ra khe cửa sổ, ánh mắt hưng phấn và kích động mang đầy tia máu, gằn giọng nói: "Đi rồi đúng không? Cô ấy đã đi rồi đúng không?"

"..... Bên ngoài không có động tĩnh gì, chắc là đi rồi đó."

Lão Tứ đã nhịn không nổi nữa, hắn áp tai lên cửa sổ nghe ngóng, quả nhiên không có âm thanh nào, trong lòng mừng rỡ, đứng thẳng lưng lên, mở hé cửa sổ đưa mắt ra nhìn, hắn muốn xác nhận thêm một lần nữa rằng cô ta đã thật sự rời khỏi, ai ngờ khi hắn vừa ghé mắt vào thì ở khe cửa sổ đột nhiên xuất hiện một đôi mắt — đôi mắt đó to cực, con ngươi chuyển động không ngừng rồi nhìn thẳng vào hắn.

"Áaaaaaaaaaaa — Có maaa!!!”

Một tiếng hét thất thanh, đôi chân của hắn trở nên mềm nhũn, ngã nhào xuống đất!

Cửa sổ bị mở tung, một luồng gió lạnh buốt giá lùa vào khiến cho người ta rét đến thấu xương.

Cô gái tóc dài đó đứng ngay cửa sổ, đối mặt nhìn bọn chúng, mái tóc phấp phới bay, trong mơ hồ có thể nhìn thấy được khuôn mặt xanh xao trắng bệch của cô ấy, ánh mắt âm u quá mãnh liệt, đôi mắt không một chút sức sống nhìn thẳng vào bọn chúng, khiến người ta không tài nào phớt lờ đi!

Mà trong lòng của cô ấy đang ôm một cây rìu! Không biết có phải là ảo giác không, hình như bọn chúng thấy được một chút máu tươi đang chảy trên cây rìu…

Bất giác khóe môi của cô lộ ra một nụ cười quỷ dị, âm thanh run rẩy lạnh lẽo phát ra: "Thì ra mọi người đều ở đây, mấy người để tôi đợi lâu quá…"

Trời ơi, cô ta chưa có đi!!!

Lão Nhị và Đại Béo đứng ngây người tại chỗ, đôi mắt trừng to, há hốc mồm, ba phần run sợ, bảy phần khủng hoảng, nhất thời quên mất phản ứng.

Trước tiên Lão Tứ bò trên mặt đất, hắn không nói thêm gì, vừa bò vừa chạy xông ra ngoài, gào thét lên: "Đừng, đừng mà, đừng, đừng có giết tôi, đừng có giết tôi, áaaaaaaa…"

"Cứu mạng! Trời ơi cứu mạng!"

Có Lão Tứ dẫn đầu, Lão Nhị và Đạo Béo đương nhiên cũng không đứng yên chờ chết, xô đẩy nhau bạt mạng chạy ra cửa! Ngay lúc này, ai ở lại sau cùng thì người đó chết! Mà bọn chúng đâu có ai muốn chết đâu…

Bọn chúng đâu còn tâm tư nghĩ đến Tô Địch đang nằm dưới đất! Từ sớm đã bị dọa mất mật, chỉ lo chạy để giữ mạng mà thôi.

Cho đến khi chạy được một khoảng xa rồi, nhưng bọn chúng vẫn có thể cảm nhận được cô gái tóc dài đó còn ở phía sau lưng, ánh mắt đó giống như đang nhìn vào người chết vậy…

Cố Phi m tròn mắt nhìn ba người đàn ông cao to chạy ra ngoài, sau đó biến mất trong màn đêm mịt tối, cô ngây người ra, đưa mắt nhìn chị gái hàng xóm và bà lão đang ôm cây chổi bên cạnh nói: "Hình như hai người lại dọa cho người ta sợ chạy mất dép nữa rồi kìa."

Chị gái hàng xóm và bà lão: "....."

Hai con quỷ chẳng buồn nhìn cô nữa, quăng cho cô cục lơ luôn.

Cố Phi m cũng không để tâm cho lắm, cô tới đây chỉ muốn hỏi cây ở chỗ này có chặt được không? Có thể cho cô xin chặt hai cây nhé. Nếu như có thể thì nhờ họ ra giúp đỡ luôn càng tốt. Dù sao mấy người này hình như rất để tâm đến mấy cái cây ở đây, cứ năm lần bảy lượt đến gây sự, còn nói sẽ báo cảnh sát để bắt cô, nếu là lúc trước thì cô cũng không thèm đếm xỉa, nhưng bây giờ thì khác, cô là người mà, lỡ mà bị cảnh sát bắt, không chỉ phải ngồi tù, còn bị phạt tiền nữa! Tù thì cô có thể ngồi được, nhưng cô nghèo vậy tiền đâu mà đóng phạt chứ, lấy tiền của cô chẳng khác nào cắt thịt của cô sao?

Cho nên dù có đổi địa điểm khác để chặt cây, thì cô vẫn không yên tâm, sau khi ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là đi tìm đám người trên núi hỏi cho chắc, nếu thật sự không được nữa thì đưa họ mười tệ cho xong việc, ai cũng là người mà, phải biết thông cảm cho nhau chứ.

Đâu có ngờ người thì gặp được rồi đó, nhưng chưa kịp nói gì thì họ đã chạy mất tăm, thật ra cô cũng có chút mừng thầm, nếu như người chạy rồi, thì cô có thể tiếp tục chặt cây, còn tiết kiệm được mười tệ.

Mà cô càng không thể ngờ rằng, cây thì chưa chặt được, nhưng trong nhà đột nhiên còn một người ở đó.

Từ nãy giờ cô không chú ý trên sàn còn có người, chỉ nghe được tiếng "ưm ưm…" bên tai truyền đến, thế là cô đảo mắt tìm kiếm, thì thấy có một người bị trói trên đất.

Cho dù Cố Phi m không có học thức nhưng cô vẫn hiểu trời đông giá rét nằm trên đất thì đúng là chuyện không bình thường chút nào — bởi vì quá lạnh, nằm trên đất khác gì nằm trên một tảng băng đâu, người bình thường không ai thích thế. Tuy là hiện tại chính cô cũng ngủ dưới đất, nhưng vẫn lót ván và rơm, những thứ đó cô phải khó khăn lắm mới tìm được, miễn cưỡng cũng có thể ngủ được, dù rằng đã ngăn được hơi đất, nhưng vẫn lạnh lắm chứ bộ. Nhưng mà quan tài thì khác nha, ở phía dưới quan tài có lót thêm ván và ít rơm, trong quan tài còn trải thêm chăn bông, trời ơi ấm áp biết bao nhiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK