Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất Hằng cùng Tưởng Long nán lại thêm một chút, rồi anh nghi hoặc hỏi thêm: “Tiểu Chí, đêm hôm đó thật sự cậu nghe được mấy con quỷ đó nói sẽ ăn cậu sao? Cậu nhớ lại kỹ xem, bọn chúng còn nói thêm gì khác nữa không?”

Đào Lập Chí gật đầu nói đích thực hắn còn nghe được gì nữa, còn nói con quỷ đó quá đáng lắm luôn á, ăn một mình thì thôi đi còn rủ rê thêm con quỷ nào ăn cùng nữa chứ, mà con quỷ kia hình như nó nói câu gì nghe kỳ cục lắm… Cụ thể là gì thì hắn không nhớ rõ, lúc đó trong đầu hắn đang khủng hoảng vì nghĩ sắp bị ăn thịt tới nơi, còn những cái khác thì…

Hắn vò đầu bứt tóc, do dự nói tiếp: “Hình như em có nghe được giọng của một người phụ nữ nói gì á, nó nói gì ta… À, em nhớ rồi, nó nói là ‘không biết thằng bé này đã trêu phải ai mà hận đến nỗi muốn giết chết thằng nhỏ luôn’ Rồi cái gì mà ‘Đào gia có tiếng có miếng thế thì làm sao có họ hàng nghèo nàn như cô chứ’... Còn nói gì nữa á, nhưng em nhớ được nhiêu đó thôi!”

Tất Hằng híp mắt quay sang đối mặt với Tưởng Long, nghiêm túc nói: “Thật sự đã nghe rõ rồi sao?”

Đào Lập Chí khua tay: “Chính là không nghe rõ hết… Lúc đó em bị dọa muốn phát điên luôn rồi đó!”

Ba người cứ nhìn nhau chẳng nói thêm gì nữa.

Đào Lập Chí ôm đầu, hắn chớp chớp mắt hình như đã ngộ ra điều gì vậy, sao hắn lại có cảm giác như hắn không phải bị ăn thịt, mà chính là được họ cứu sống cơ chứ?

Bởi vì những khi hắn lạnh đến nỗi hấp hối tới nơi, thì chỉ cần gặp được những con quỷ đó, đến sáng ngày hôm sau là hắn sinh khí dồi dào, không hề thấy mệt mỏi một chút nào hết!

Không lẽ hắn đã hiểu lầm ba con quỷ đó rồi à?

Không, không thể nào, nụ cười nham hiểm kinh khủng của con nữ quỷ kia thì làm sao có khả năng là con quỷ tốt bụng được chứ!

……

Sau khi Tất Hằng và Tưởng Long trở về, sắc mặt của họ không được ổn cho lắm, nếu như Đào Lập Chí không nghe nhầm, vậy tức là nói khả năng Đào Lập Chí bị người ta tính kế rất cao, quả thật có người muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Dùng oán khí để nuốt chửng dương khí, cuối cùng chết lúc nào không hay, so với lần trước hai người họ vướng phải âm khí, dần dần cũng chết bất đắc kỳ tử, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

Mọi thứ giống như có người đã sắp đặt sẵn hết vậy.

Hai người họ bốn mắt lại nhìn nhau lần nữa, không đợi chờ thêm, Tất Hằng liền móc điện thoại ra gọi cho ba Đào, nói ông phái thêm hai vệ sĩ sang đây, không để người lạ mặt tiếp cận với Đào Lập Chí, ba Đào vẫn còn đang tức đứa con đần độn của mình, nghe Tất Hằng nói thế liền trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy con? Tiểu Chí lại xảy ra chuyện rồi à?”

Tất Hằng trả lời: “Con nghi ngờ Tiểu Chí đổ bệnh là do người làm, trước khi mọi chuyện được giải quyết thì vẫn là không cho những người không liên quan tiếp cận đến em ấy thì hơn, đề phòng bất trắc ạ.”

Ba Đào hỏi tiếp: “Tiểu Hằng, có phải con đã phát hiện ra gì rồi không?”

Tất Hằng đáp: “Đúng là có manh mối, nhưng để con kiểm chứng lại một số việc đã nhé.”

Tất Hằng lớn hơn Đào Lập Chí vài tuổi, từ nhỏ đã rất ưu tú, tính tình thận trọng, vững vàng, ba Đào rất tin tưởng Tất Hằng, đương nhiên cũng biết anh không phải là người bắn tên không đích, cho nên khi anh bàn giao sự việc nghiêm túc như vậy, ông liền mau chóng liên hệ trợ lý điều thêm vài vệ sĩ sang bệnh viện, ông chỉ có duy nhất một thằng con đần độn đó thôi, có la mắng đến mấy cuối cùng vẫn phải thương nó chứ biết làm sao?

……

Nhà ma trong khu vui chơi không phải là nơi được hoan nghênh cho lắm, người nào nhát gan đâu có dám vào, mà người gan dạ thì cứ bảo nó giả trân chả có gì vui cả, rồi người nào không gan cũng không nhát vào vượt ải thì theo phản xạ kích động đánh luôn nhân viên giả ma.

Công việc của nhân viên giả ma cũng không phải dễ dàng gì đâu, ban đầu nhầm khi còn tự mình hù dọa mình, tự hù riết rồi chai sạn luôn, đến bản thân cũng hù không nổi nữa.

Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt à nha, vừa vào nhà ma thôi đã nhịn không nổi rùng mình rồi, không lẽ hôm nay không bật máy sưởi hả ta? Nhìn về hướng phía cuối nhà ma, cứ cảm giác như có thứ gì đó ghê gớm lắm vậy, khiến người ta có cảm giác áp bức đến ngột ngạt. Và rồi trong phút chốc lại nghĩ đây quá kỳ diệu rồi có được không, nhất định là ảo giác chứ đâu thể nào như thế được.

Rất nhanh đã có vị khách đầu tiên bước vào.

Vị khách này chính là một streamer chuyên phát trực tiếp về các tiết mục có chủ đề kinh dị, nhưng cậu không được hot cho lắm, tài khoản mạng của cậu chỉ tầm vài trăm nghìn lượt theo dõi, cậu từng đi qua những ngôi nhà ma lớn nhỏ các kiểu và đủ thể loại, hoặc là những mật thất giải mã cậu cũng trải nghiệm hết, cho nên từ sớm đã luyện thành một trái tim sắt đá, gan cũng lớn không kém gì ai đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK