Sáng sớm ngày thứ hai, xém chút nữa là Cố Phi m dậy không nổi, bởi vì đêm hôm qua ăn quá no ngủ quá sướng, cô thật sự rất sợ bản thân sẽ trễ giờ làm, khiến lãnh đạo nghĩ rằng cô không xem trọng công việc này, đây không phải là lấy mạng của cô ấy sao?
Cô vắt chân lên cổ vội vàng sửa soạn rồi chạy đến chỗ làm, cuối cùng cũng đến vừa kịp tám giờ để báo danh, vì muốn biểu thị mình rất xem trọng công việc này, cô còn đem theo thứ tài sản quý nhất, chính là chiếc răng giả cô đã làm hôm ở bệnh viện.
Chỉ cần không bị chiếc răng cửa này trở ngại thì cô vẫn còn hy vọng.
Và rồi điều khiến cô ngạc nhiên hơn chính là, lãnh đạo vừa nhìn thấy cô thôi đã lộ ra sắc mặt chấn kinh, rồi hài lòng nói: “Quả nhiên rất phù hợp với tính chất công việc của bên bộ phận chúng tôi!”
Cố Phi m lại nhoẻn miệng cười và đáp: “Cảm ơn lãnh đạo đã nhận định, tôi sẽ cố gắng hết sức trong công việc ạ.”
Sống lưng vị lãnh đạo đó đột nhiên có một luồng gió lạnh, cứ cảm thấy người thật còn âm u hơn khi mặc bộ đồ gấu nữa.
“...Tôi dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh công việc nha.”
Một tiếng sau, Cố Phi m mặc một cái đầm trắng, nằm trong quan tài, bên tai còn phát ra tiếng nhạc nữa.
Cô muốn khóc đến nơi rồi, đây là công việc thần tiên gì đây chứ! Lần đầu tiên cô cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp biết bao!...
Sáng ra Đào Lập Chí thức dậy đã nổi cơn điên rồi, cứ gào thét muốn đổi phòng thì thôi đi, còn khóc lóc bảo rằng bản thân bị ma quỷ ăn mất rồi, nhưng rõ ràng hắn có bị gì đâu, đầu tóc vai gáy ở đâu thì còn ở đó mà, tinh thần còn khỏe hơn hôm qua không ít nữa, chỉ là sau khi bệnh có hơi suy nhược thôi, chứ có giống mấy người ốm nặng đâu?
Nhưng hắn cứ nói một cách chắc chắn rằng: “Là thật đó, chính tai con nghe được cơ mà, đêm hôm qua có tận mấy con quỷ vây quanh giường con nói muốn ăn thịt con, con không có nói dóc đâu mà!”
Mẹ Đào lại bắt đầu lau nước mắt, ba Đào thì tức đến nỗi trừng mắt muốn đấm cho thằng con mình tỉnh lại chứ nó ố dề quá rồi.
Bác sĩ mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng trấn an: “Nhưng cơ thể của cậu vẫn lành lặn mà đúng không, đâu có bị thương chỗ nào đâu, chắc là do cậu gặp ác mộng mà thôi. Bệnh nhân khi sốt rất hay suy nghĩ lung tung, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ mơ thấy nó, cậu cứ yên tâm nhé.”
Đào Lập Chí: “...Cơ thể tôi đúng thật là không có thương tích gì, nhưng tôi cứ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của tôi có thể đã bị ăn mòn rồi, hay là giúp tôi chụp CT toàn thân có được không?”
Mọi người: “.......”
Kết quả sau khi chụp CT xong thì mọi thứ vẫn ổn, lục phủ ngũ tạng đều không sót miếng nào, Đào Lập Chí vui mừng đồng thời cũng không dám tin vào mắt mình, đúng thật là còn đầy đủ nội tạng, vậy hôm qua đám ma quỷ đó rốt cuộc là ăn cái gì vậy chứ?
Bác sĩ nói: “Bây giờ cậu có thể yên tâm rồi chứ, cơ thể cậu đang rất tốt đấy.”
Đào Lập Chí suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Đây có lẽ là một loại thuật che mắt, mấy người bị gạt chứ không dễ gì gạt được tôi đâu!”
Bác sĩ: “......”
Ba Đào tức đến nỗi muốn đá cho hắn một phát, tại sao ông có thể sinh ra một đứa con đần độn như thế cơ chứ!
Khi Tất Hằng và Tưởng Long đến thì Đào Lập Chí đang ngồi ăn cơm, canh gà hầm thuốc bắc lóc hết da, nhìn rất thanh đạm không dầu mỡ chút nào, món sườn hấp cách thủy vừa thơm vừa mềm cùng với món rau xào xanh mươn mướt, hắn cầm đũa chỉ một lúc đã chén hẳn cả tô cơm lớn.
Tất Hằng nhướn mày, có chút cạn lời.
Tưởng Long nhìn thấy thế khóe môi liền nhếch lên, còn ăn khỏe thế đúng thật là nhìn không ra triệu chứng bị ma quỷ quấy nhiễu chút nào, Tưởng Long nhớ lại lúc trước hắn xém chút nữa là són ra quần cơ, hắn trêu chọc nói: “Ôi chao, không phải nói lục phủ ngũ tạng bị ăn mất rồi à? Còn ăn nhiều thế này không sợ nó sẽ xì ra sao?”.
Đào Lập Chí đang cầm chén canh gà lập tức rưng rưng nước mắt nói không nên lời.
Tất Hằng nói: “Thôi được rồi, mày đừng có mà ghẹo hắn miết.”
Tưởng Long chẹp miệng nhún vai một cái.
Đi cùng với Tất Hằng và Tưởng Long, chính là vị Trương đại sư đã từng ghé qua hôm trước.
Trương đại sư vừa vào tới phòng bệnh là sắc mặt ông liền thay đổi, nó trở nên nặng nề hơn lần trước nhiều, ông đi tới đi lui khắp phòng, lại quay sang hỏi Đào Lập Chí tình trạng tối hôm qua là như nào, xong ngẫm nghĩ nói: “Căn phòng này đích thực là có vết tích của ma quỷ ghé qua, rất có khả năng là cùng một con quỷ hôm trước đã đến, xem ra chúng ta phải quay về tòa nhà bỏ hoang đó lần nữa mới được.”
Đến tòa nhà bỏ hoang là phải đi cái chắc rồi, Trương đại sư phải quay về chuẩn bị đồ nghề, rất nhanh đã cào từ rời khỏi bệnh viện trước.