Hạ Dao cúi đầu không dám nhìn tên họ Trang kia, lắp bắp nói: “Đúng! Không, không cưới nữa, giờ… giờ lành cũng qua mất rồi, còn cưới xin gì nữa?” Hắn đưa mắt nhìn Chiêu Nhất Châu, đến cả những con tiểu quỷ có mặt đều đồng loạt nhìn về phía họ, ông Trang liền nói: “Thật không ngờ em lại nôn nóng muốn gả cho ta đến thế, xem ra quả thật hai ta tâm linh tương thông, là lương duyên ông trời tác hợp, ta vui lắm.” Chiêu Nhất Châu cố gắng không để bản thân ói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.