Với tốc độ lái xe nhanh như chớp của Tất Hằng, đương nhiên họ không còn nghe thấy mấy người đó nói gì rồi, mà nếu lỡ có nghe thấy thì cũng không biết nên khóc hay nên cười đây.
Tưởng Long vừa thắt đai an toàn vừa lầm bầm hối thúc Tất Hằng mau khởi động xe rồi chạy đi, mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, chuyện xảy ra hôm nay đủ để hắn đi bốc phét cả đời rồi đó.
Tất Hằng khởi động xe cũng không dám nhìn mấy con quỷ đứng bên đường thêm một phút giây nào nữa, tuy mấy người đó vẫn còn có thể đứng nói chuyện rôm rả, nhưng khi đèn xe chiếu vào thì dưới chân họ không ai có bóng cả. Nếu không phải vì lúc đó họ bị cô gái tóc dài dọa cho chết khiếp, thần kinh rung rinh chỉ muốn chạy trốn khỏi bàn tay ma quái của cô thì chắc họ cũng đã để ý tới điểm này.
Đương nhiên, chính họ đã hiểu lầm cô gái tóc dài. Mà chuyện cô ta vừa cứu họ một mạng là sự thật.
Tất Hằng lại đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, trực giác của cô ta vẫn nhạy bén lắm, lúc anh nhìn cô là cô cũng quay sang nhìn anh, nhoẻn miệng cười lộ ra hàm răng trắng nhởn, sau khi nở nụ cười mãn nguyện và thích thú nhưng vẫn không kém phần quỷ dị thì cô lên tiếng nói: “Hí hí, trong xe ấm ghê luôn á!”
Tất Hằng: “.......”
Để tránh thêm nhiều phiền toái, Tất Hằng lập tức rồ ga chạy đi mất, dù có phải đi đường vòng cũng đỡ hơn phải đối mặt với mấy con quỷ này. Nhưng trong mắt của mấy con quỷ đó lại suy diễn thành họ bị uy hiếp đến không còn đường lui, còn trực tiếp từ chối khả năng trợ giúp từ họ, thật đáng thương mà.
“Bà cô tóc dài đó lợi hại thật, nhìn dáng vẻ đã dọa người lắm rồi, ai ngờ thủ đoạn lại cao tay đến thế.”
“Đúng rồi đó, tôi thấy tướng đi của bả như người máy vậy, đi còn đi không vững nữa chứ, mà mấy ông có phát hiện ra gì không, sắc mặt của bả vừa xanh xao vừa trắng như người chết luôn á, giống kiểu đẩy cái là té liền í, vậy mà không ngờ bả còn có thể sai khiến được hai người thanh niên nghe lời bả răm rắp.”
“Có phải cô ta có thủ đoạn đặc biệt gì không? Chứ con mẻ đánh tôi đau gần chết á.”
“Trời ơi, may mà tụi mình không gặp phải bà cô đó…”
“Đúng thế đúng thế!”
Mấy con quỷ đó nói thế, trong phút chốc cảm thấy số phận của họ còn may mắn chán, rồi họ lại quay sang nhìn theo xe của Tưởng Long và Tất Hằng, chỉ biết tặc lưỡi tội nghiệp mà thôi. Chiếc xe việt dã càng lúc càng đi xa, họ đồng cảm đến nỗi đưa tay lên vẫy chào tạm biệt, thượng lộ bình an, tạm biệt nhé!
Bộ dạng của họ thật sự rất có thành ý luôn.
Nhưng chiếc xe việt dã chỉ để lại một tiếng “vèo —”.
Rồi mất tăm luôn.
……
Nhìn vào kính chiếu hậu càng lúc càng xa đám quỷ đó, cho đến khi biến mất triệt để trong màn đêm, Tất Hằng và Tưởng Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, họ không muốn thấy ai vẫy tay với họ nữa.
Tưởng Long vuốt mặt nói: ”Đêm nay của chúng ta thật sự quá kinh hãi rồi, không ngờ trên thế giới này thật sự tồn tại… mấy thứ đó. Nói ra thì ai mà tin cơ chứ.” Làn sương cùng màn đêm mịt tối vẫn còn bao phủ lấy xung quanh, hắn cũng có chút kiêng kị không dám nói thẳng ra chữ đó, sợ sẽ đụng phải những thứ kỳ lạ lại toang nữa cho xem.
Tất Hằng nghĩ đến lúc nãy thằng chó này đưa mắt nhìn anh đi vào chỗ chết là lên máu, chỉ cười haha cho qua chuyện chứ chẳng đếm xỉa đến hắn. Tưởng Long không chịu nổi sự yên ắng, lại quay nhẹ sang nhìn cô gái tóc dài tuy mặt trắng bệch nhưng có vẻ rất mãn nguyện đó, cô ta đang ngắm cảnh ngoài cửa xe lập tức đưa mắt nhìn hắn, cô quay cái đầu sang 90 độ, mẹ nó lại là đôi mắt đen thui cùng với nụ cười cứng nhắc, giống như bước tiếp theo cô sẽ há họng ra phập lấy cổ của hắn vậy — Đột nhiên bị nhìn thẳng mặt như vậy hắn xém chút là són mẹ nó ra quần.
Nhưng cô lại nở ra một nụ cười ân cần hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì hả?”
Tưởng Long: “E hèm, ờ thì… không, không có gì hết". Hắn cảm thấy xấu hổ vì sự vô duyên này.
Cô gái tóc dài dịu dàng trả lời: “Ờ, được thôi.”
Tất Hằng cất giọng cười giả tạo: “Hơ hơ hơ...”
Tưởng Long chưa bao giờ gặp qua cô gái nào kinh khiếp đến thế, cô chẳng cần làm gì hết ngồi không mà tự giác đem lại hiệu ứng khủng hoảng, nhìn cô một cái thôi cũng tạo cảm giác như muốn ăn thịt người ta đến nơi. Loại thiên phú hiếm có này thật sự không ai bì nổi, nếu như đi vào con đường điện ảnh, nhất tỷ phim kinh dị chắc chắn không ai giành với cô đâu ha!
Tuy hắn cảm thấy cô ta rất kinh khủng, nhưng dù sao cũng là con người, nỗi sợ này cũng giảm đi rất nhiều, hắn lại càng hiếu kỳ hơn hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt nơi đồng không vườn trống thế này, sao cô lại đi một mình vậy?”