Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này, cậu ta cầm điện thoại bước vào nhà ma, vẻ mặt nhàn nhã giống như đang đi dạo vậy, bên trong còn gặp được ma treo cổ, ma kéo chân, kumanthong vân vân… Nhưng những thứ này cũng không khiến cậu xi nhê gì, ngược lại còn bị cậu chỉ cho làm này làm nọ, còn bị lôi ra chụp hình chung nữa chứ.

Cho nên mới nói, nhà ma nào cũng chỉ có những kiểu cách quen thuộc nhàm chán, trong tương lai có khả năng không được người ta xem trọng nữa, không dọa được người thì ai mà có hứng thú vào nữa chứ? Đương nhiên cũng chỉ có những cặp tình nhân mới thích đi nhà ma thôi, dù sao thì cũng là thú vui nhỏ của các cặp đôi mà.

Các nhân viên giả ma cũng bó tay, ai nấy đều tràn ngập cảm giác thất bại.

Thế rồi trong lúc họ đang thất vọng tràn trề thì ở phía cuối nhà ma đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hoàng!

Các nhân viên nhà ma giật mình kinh ngạc, nói: “Đây là lão đại thần thánh phương nào mà giả ma hiệu quả đến thế!?”

Vị khách này đúng thật là bị biết bao nhiêu căn nhà ma làm cho chán nản vô cùng, ấy thế mà đến lượt căn này, đi đến ải cuối cùng thì thấy có một cỗ quan tài nằm ngay đó, không nghĩ gì nhiều thế là cậu mở nắp quan ra luôn — cậu nghĩ chắc bên trong chỉ là con ma nơ canh mà thôi, giống như những bộ phim kinh dị thường chiếu trên sóng truyền hình ấy.

Nhưng khi cậu đẩy nắp quan ra, trong quan tài lại không nhảy ra thứ gì kỳ lạ cả, điều này thật khiến cậu ta kinh ngạc mà.

Chỉ là trong quan tài đột nhiên lóe lên ánh đèn màu xanh, tiếp theo đó là tiếng nhạc dương cầm phát ra từ bốn phương tám hướng, dưới chân còn truyền đến hơi lạnh từ đâu đến, khiến cho tâm trạng của cậu bất giác rùng mình đến ghê rợn.

Cậu ta chỉ hơi kinh ngạc vì bầu không khí của nhà ma này điều chỉnh rất tốt, sau đó cậu đưa mắt sang nhìn vào trong cỗ quan tài, cậu chăm chú nhìn, cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi vẫn bị giật mình một phen!

Trong cỗ quan tài đó có một người cô gái mặc bộ đồ màu trắng, khuôn mặt xanh xao, cô chỉ lẳng lặng nằm trong đó, đôi mắt nhắm nghiền, yên tĩnh đến nỗi dường như cô không hề thở luôn, càng đáng sợ hơn chính là, trong quan tài bốc lên một luồng khí lạnh đến thấu xương, chả khác gì người chết thật vậy! Cậu ta đưa tay sờ lên cỗ quan, nó giống như một tảng băng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ dựng hết tóc gáy, toàn thân như sởn hết gai ốc, trong lòng sợ hãi khó tả.

Ngay lúc cậu ta hoảng loạn nhất thì đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của cô gái đột nhiên mở ra.

Cô ấy nhìn chằm chặp vào cậu, rồi nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười quỷ dị âm u.

Rồi, toàn thân cậu tê liệt, sau đó là hét toáng lên, ngồi phịch xuống đất liều mạng lùi lại.

……

Cố Phi Âm cảm thấy bản thân như đang ở trên thiên đàng vậy, công việc mới này không chỉ không mệt, mà hoàn cảnh công việc vừa ấm vừa không phải ra ngoài trời, so với những việc trước thật sự quá tốt, à không, phải nói là tốt hơn gấp trăm lần mới đúng!

Bởi vì công việc mới thật sự quá ổn áp đi, ổn đến nỗi cô ngủ khi nào không hay biết. Làm sao mà không ngủ được cơ chứ? Tòa nhà bỏ hoang bốn bề đều lộng gió, mỗi ngày cứ đêm tới là tay chân cô lạnh cóng, hầu như là không lúc nào ấm áp cả, khi gặp phải mưa to gió lớn còn không cẩn thận làm nệm cũng ướt nhẹp theo, bây giờ từ trên trời rơi xuống cho cô chốn dung thân ấm áp thế này, cô hạnh phúc đến nỗi muốn ngất luôn — Cô ngủ đến nổi vị khách đó đẩy nắp quan tài ra lúc nào cũng không hay biết, nghe động tĩnh là cô giật mình mở mắt rồi, cô cũng kinh ngạc lắm! Trong lúc làm việc mà ngủ quên thế thì quá có lỗi với lãnh đạo, lỡ như họ nghĩ cô không nghiêm túc với công việc này thì biết làm sao!?

Cô vội vàng mở to đôi mắt, đối mặt với cô chính là một người con trai, cũng đang trừng to mắt nhìn cô, nhưng hình như cậu ta bị đơ rồi, không thấy nhúc nhích gì cả.

Ồ, là khách đến tham quan nhà ma à?

Thế là cô liền cong môi, lộ ra nụ cười hiền hậu nhìn anh chàng đó.

“Aaaaaaa —!”

Rầm một tiếng, nắp quan tài bị đóng lại, sau đó là tiếng bước chân chạy bạt mạng.

“Ô, chủ thớt, chủ thớt anh chạy đi đâu rồi?”

“Hahaha cười chết tôi rồi, này thì lấy le hả, chẳng qua chỉ là nhân viên giả làm xác chết nằm trong quan tài thôi sao? Có cần bị dọa đến chạy tán loạn lên thế không?”

“Huhuhu, chẳng lẻ mọi người không cảm thấy cô gái nằm trong quan tài rất đáng sợ sao? Lúc cô ta banh mắt ra tôi giật bắn cả người luôn ấy, giống như muốn ăn thịt người đến nơi vậy!”

“Chủ thớt à, anh quay lại đi chứ, anh bỏ điện thoại ở đây luôn sao trời!?”

……

Cố Phi Âm ngày đầu tiên nằm trong quan tài, ngoại trừ 60 tệ tiền lương ra thì cô còn được nhận thêm tiền bonus sáu tệ nữa, trời ơi, đây là công việc thần tiên gì vậy chứ, cô nhất định không được đánh mất công việc này!...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK