Mục lục
Tôi Không Phải Là Đại Pháp Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, ánh đèn từ xa càng lúc càng gần, hình như còn có vài chiếc xe dừng ngay bên đường cùng với mấy người đang vây xung quanh chiếc xe đó, dáng vẻ vừa đứng vừa khom lưng, giống như đang bàn bạc chuyện gì vậy.

Tưởng Long vốn dĩ đang giả ngất lúc này liền bật dậy, hắn cố tình tỏ ra kinh ngạc nói: “Ôi chao, phía trước có chuyện gì thế kia, họ đang làm gì vậy nhỉ? Chúng ta xuống xem thử họ cần giúp đỡ gì không đi!”

Tất Hằng cũng phối hợp đáp: “Ừ, mình xuống xem thử đi.”

Cô gái tóc dài: “......”

Đột nhiên đôi mắt của cô bắt đầu di chuyển đến những người đang đứng trước mặt, Tất Hằng rùng mình một cái, cứ cảm giác cô gái tóc dài có gì đó không vui thì phải, giống như bị phá đám chuyện tốt mà cô đang chờ đợi nãy giờ vậy.

Chuyện tốt gì chứ? Ăn thịt họ là chuyện tốt đó sao?

……

Chiếc xe vội vàng ngừng lại bên đường.

Khoảng cách rất gần, Tất Hằng phát hiện có sáu người đang đứng ở đó, hai nam ba nữ còn có một đứa bé, hình như gặp phải tai nạn xe thì phải, ba chiếc xe va vào vệ đường đến nỗi đầu xe móp méo không còn hình dáng nguyên vẹn nữa, mà họ cũng bị thương không nhẹ, nhưng may mắn thay họ vẫn còn sống. Tiếc là không nhìn thấy cảnh sát hay xe cứu thương đến mà thôi, Tất Hằng có chút ngậm ngùi.

Anh vừa mở đai an toàn vừa nói: “Bên đó hình như xảy ra chuyện rồi, tôi xuống dưới xem sao.”

Bây giờ anh chỉ muốn cách con nữ quỷ này càng xa càng tốt.

Cô gái tóc dài lại nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh đúng thật là người tốt, trước đó tôi đưa tay xin đi nhờ mãi mà không ai nguyện ý giúp tôi, chỉ có anh tốt bụng tình nguyện giúp tôi mà thôi.”

Tất Hằng: “......”

Tưởng Long: “......”

Hai người liền khựng lại, cơ thể cứng đờ, chính họ đã là người muốn bỏ mặc cô ấy hơn chục lần, nghe mà nhột luôn, nhưng dù có lái đi bao xa thì lần nào mà chả đụng phải cô chứ, rõ ràng bây giờ đã cho cô đi nhờ rồi mà? Thù dai thế?

… Rồi mắc gì nhắc lại chuyện này nữa? Đây là đang mỉa mai họ sao? Hay là muốn tính sổ chuyện cũ, trả thù để xả hận?

Tất Hằng toát hết cả mồ hôi, Tưởng Long cuối cùng cũng chịu không nổi bầu không khí áp bức này, nên đã vội vàng cởi đai an toàn, trực tiếp mở cửa xe chạy ra ngoài, cánh cửa đóng lại một tiếng rầm rất lớn. Tất Hằng thấy thế, liền mắng nhỏ một câu “thằng chó này” rồi cũng mở cửa chạy ào ra ngoài!

Không ai dám ngoảnh đầu lại nhìn lấy một cái.

Người đông lớn dạ câu này chẳng sai tí nào. Tất Hằng nhìn thấy sáu người sống sờ sờ, trong đó còn có hai người đàn ông đang kích động cãi vã.

Người thì nói: “Nếu như không phải ông bật đèn viễn thị khiến tôi không nhìn thấy đường thì làm sao tôi có thể đụng vào chiếc xe trước mặt chứ? Đây là trách nhiệm của ông đó.”

Còn người kia thì nói: “Ông thừa biết sau trận gió tuyết đường trơn, xe đêm không dễ lái mà còn lái nhanh vậy ông muốn chết sớm à? Trách ông chứ trách ai?”

Cậu bé dường như bị dọa sợ quá nên cứ khóc lóc mãi, trên người đang đắp chiếc áo bông, mẹ của cậu bé ôm lấy cậu để vỗ về. Ngoài ra còn có một người phụ nữ đang đứng bên cạnh giảng hòa, bên đường còn có thêm một cô gái gục mặt xuống gối, dáng vẻ như đang khó chịu lắm, bàn tay toàn là máu thôi, nhưng cũng may cô ấy còn tỉnh táo, chắc không nghiêm trọng lắm đâu.

Đôi mắt của Tưởng Long sáng rực, như gặp phải tia hy vọng mong manh, hắn nói: “Mọi người đừng có ồn nữa, chuyện cấp bách bây giờ là phải gọi cảnh sát và xe cứu thương, mọi người đã gọi chưa? Khi nào họ đến nơi chứ?”

Người phụ nữ giảng hòa trả lời: “Đã gọi qua rồi, họ bảo họ sẽ đến ngay.”

Tưởng Long kích động xoa hai tay nhìn Tất Hằng nói: “Tam ca, lần này chúng ta được cứu rồi! Anh đi xà quần chút đi, đợi cảnh sát đến, chúng ta cùng cảnh sát đi chung luôn!”

Tất Hằng cũng nghĩ thế, anh không muốn quay về xe để ngồi chờ, à không, đến chiếc xe anh cũng muốn bỏ luôn mới đúng.

“Tại sao lại là tao chứ?”

“Không phải anh cùng với… ‘cô ấy’ trò chuyện vui lắm sao, em sợ em càng giúp càng rối chuyện.”

“Cút.”

Tưởng Long cười hí hí rồi thở phào nhẹ nhõm, vậy mà đột nhiên cô gái tóc dài đó lại bước xuống, đứng cạnh bên cửa xe với dáng đứng kỳ quặc cứng nhắc, tóc tai đang phất phơ bay trong gió tuyết, đứng từ xa nhìn về phía họ, bầu không khí vốn đã lạnh lẽo giờ đây còn buốt giá gấp mấy lần, cô ta có vẻ tức giận lắm.

Ôi đuyệt mọe!

Tưởng Long cảm thấy như có một luồng gió lạnh đang quét qua nơi này, không kiềm lòng được rùng mình một cái.

Tất Hằng cũng nhìn thấy rồi bất giác lùi về phía sau một bước.

Chỉ thấy cô gái tóc dài đứng đó đưa tay lên vẫy với họ, giọng nói yếu ớt thoáng qua trong gió: “Quay về, về đây đi, mấy anh mau quay về đây!”

Tất Hằng và Tưởng Long nhìn nhau, nỗi sợ hãi đều hiện lên trong đôi mắt của đối phương.

Quay về là chuyện không thể nào rồi đó, vĩnh viễn cũng không thể quay lại đó đâu nha!

Bọn họ không chỉ không quay về, mà còn từng bước một lùi lại, bày ra tư thế hai tay đưa lên để ngăn lại vật gì đó. Và rồi những thứ này không khiến cho họ yên ổn, bởi vì họ phát hiện ra một thứ khủng hoảng hơn chính là… cô gái tóc dài đó đang dùng đôi chân cứng nhắc từ từ đi sang chỗ của họ.

Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn hơn 10 mét mà thôi, đi qua đây cũng chỉ mất vài phút, đến lúc đó thì sao nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK